"Thật ra thì tôi không dám nhận đã cứu cô đâu, mà ngược lại phải xin lỗi vì lỡ tay phá cửa nhà cô rồi."
"Phá cửa sao?"
Triệu An Nghiên lại hoang mang mà cau mày, quả thật cô muốn nhanh chóng mọi thắc mắc trong lòng được giải bày ngay bây giờ.
Bấy giờ, Bành Thái Công cười ái ngại rồi mới tiếp lời:
"Có lẽ mọi chuyện diễn ra đều là trùng hợp.
Sỡ dĩ tôi tới nhà cô là theo ý của Phó Nhất Trác, chắc cô cũng biết chuyện cậu ấy là Chủ tịch của công ty Thịnh Thiên rồi đúng không?"
"Tôi biết, anh nói rõ hơn đi."
"Ờ thì...!Tối nay tôi nghe theo mệnh lệnh của cậu ấy đến tìm cô để thương lượng chuyện mảnh đất của Tập đoàn Tôn thị, không biết phía S.K.Y của cô có thể rút lui hay không?"
"Thế nên địa chỉ nhà tôi là Phó Nhất Trác đưa cho anh.
Sau đó lúc đến nơi thì tình cờ thấy tôi ngất nên anh phá cửa vào nhà, đưa tôi đến bệnh viện?"
Triệu An Nghiên giúp anh ta nói nốt ra phần cuối theo như cô đã suy đoán, và hiển nhiên Bành Thái Công đã gật đầu.
Mặc dù ngoài mặt cô đã tỏ ra tin tưởng, nhưng thật tâm vẫn còn rất nhiều điều mâu thuẫn mà tạm thời vẫn chưa nghĩ ra hồi đáp.
Trong khi đó cô càng không tin rằng Phó Nhất Trác lại là loại người tự hạ thấp tôn nghiêm của chính mình chỉ để giải quyết công việc.
Bấy giờ cô lại nhìn sang Bành Thái Công, thấy quần áo anh ta chỉn chu không dính chút máu hay bụi bẩn nào thì lòng cô càng nghi hoặc hơn.
Nếu Bành Thái Công cố tình nói dối thì là vì lí do gì đây? Trong khi giữa Bành Thái Công và Phó Nhất Trác lại là bạn thân?
Bầu không khí rơi vào im lặng hồi lâu thì Bành Thái Công đã lên tiếng:
"Thật ra thì cô cũng đừng gì nhiều về Phó Nhất Trác cả, trước nay cậu ấy vốn là người phong lưu, chạy theo lối sống tự do tự tại quen rồi, chẳng hiểu sao mới đây lại hứng thú với công việc nên mới nhúng tay quản chuyện công ty.
Người không có nhiều kinh nghiệm như cậu ấy, Triệu tổng đừng để ý."
Hầu như những gì Bành Thái Công nhắc tới đều là cố tình phô ra mặt xấu của Phó Nhất Trác.
Triệu An Nghiên càng nghe càng khó hiểu, không biết giữa họ rốt cuộc là tình bạn kiểu gì đây?
Cô khẽ cười trừ cho qua:
"Ai khi mới bắt đầu làm việc cũng vậy mà, tôi trước đây cũng thế thôi.
À mà anh cứ gọi tôi là An Nghiên đi, đừng gọi Triệu tổng nữa."
"Ừm..."
Bành Thái Công gật đầu, anh cũng cười, rồi bầu không khí lại nhanh chóng rơi vào yên lặng, mãi đến khí thấy đã sắp ngột ngạt thì Triệu An Nghiên mới cất lời:
"Bành tổng này, thật sự rất cảm ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện.
Nhưng nhiệm vụ Phó Nhất Trác giao cho anh chắc là bất thành rồi, phiền anh quay về chuyển lời với anh ấy là tôi không đồng ý."
"Tôi hiểu mà, cô không nói thì tôi cũng đoán được kết quả."
Triệu An Nghiên lại cười nhẹ, cô nói tiếp:
"Vậy giờ Bành tổng cứ quay về thông báo với anh ấy đi, tôi ở một mình được rồi.
Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!"
"Cô vừa phẫu thuật xong cũng cần có người chăm sóc mà, hay để tôi ở lại..."
"Không cần đâu, anh cho tôi mượn điện thoại gọi về cho ba mẹ là được rồi!"
Nghe Triệu An Nghiên nói vậy, Bành Thái Công cũng không biết phải nói gì nữa nên đã lấy điện thoại của mình đưa cho cô.
"Cảm ơn anh!"
Cô cười nhẹ, sau khi nhận lấy điện thoại của Bành Thái