Một câu nói từ Phù Khánh Anh, đã khiến tất cả mọi người trong phòng đều trở nên sững sờ, trong khi đó anh ta lại mỉm cười rất tươi, còn người đang đứng bên ngoài dường như chết lặng.
Ánh mắt anh không còn nhìn vào trong, cũng không muốn nghe thêm bất cứ một câu nói nào vang lên từ người đàn ông đó.
Phó Nhất Trác lặng lẽ rời đi cùng nỗi đau đang dần dà hình thành ngày một lớn trong tim.
Vậy là Bành Thái Công đã nói đúng, cô ấy đã có người chăm sóc.
Còn anh thật ra chẳng là gì cả!
Có lẽ ngay lúc này, anh đang tự hỏi chính mình rằng tại sao lại đi yêu người con gái lạnh lùng ấy? Rõ ràng tâm can anh cao ngạo, khí chất là một bật phong lưu, lãng tử, đáng phải khiến nữ nhân bao vây, vậy mà vì một cô gái lại khiến bản thân thay đổi, đánh mất sự kiêu ngạo vốn có, bi lụy vì một người, đúng là quá nực cười.
Chắc anh không biết rằng khi bóng lưng của mình rời đi, vô tình đã lọt vào tầm mắt của Triệu An Nghiên, khiến sắc mặt lẫn ánh mắt của cô đều thay đổi, cô nghiêng đầu muốn nhìn ra bên ngoài nhưng lại không thể thấy gì, mà lúc này Thái Thiên Thanh đã lên tiếng:
"Nghiên Nghiên, con nói xem lời cậu ấy có đúng như vậy không? Hai đứa đã sống chung thật sao?"
"Mọi người bị anh ấy gạt rồi, tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Trước đây sống chung là chung trong một tòa nhà chung cư ấy."
Triệu An Nghiên lập tức bác bỏ những thắc mắc trong lòng mọi người, và Phù Khánh Anh cũng đã cười thú nhận.
"Tiểu Nghiên nói đúng ạ! Nhưng thật ra thì con rất thích cô ấy, khổ nỗi con cưa mãi mà không đổ, đến giờ vẫn đang cố gắng."
Phù Khánh Anh vừa gãi đầu vừa ngại ngùng nói, thế là mọi người được một phen phì cười, chỉ có Triệu An Nghiên là lơ đễnh với chủ đề hiện tại mà thôi.
"Haizzz...!Nữ vương đúng là tốt số, kỵ sĩ xung quanh chất đầy nhưng trái tim băng lãnh của nàng vẫn cứ vô tri vô giác, đúng là đáng tiếc và bất công mà."
Tự dưng Diệp Mẫn lại than ngắn thở dài, thốt lên những câu từ làm mọi người lại bật cười.
Bấy giờ Triệu Vĩnh Sơn cũng lên tiếng:
"Thôi hai đứa nói chuyện đi ha, cô chú với cả Mẫn Mẫn và tiểu Ni ra ngoài một chút, chứ ở đây đông người ngột ngạt quá, hai ông bà già này sắp hít thở không thông rồi.
Đi đi, phải đi ra ngoài mới được."
Vừa nói Triệu Vĩnh Sơn vừa đi qua nắm tay Thái Thiên Thanh dẫn dắt bà ra ngoài, Diệp Mẫn và Ngô Ái Ni đương nhiên hiểu chuyện nên cũng nhanh chóng thu dọn rồi lẽo đẽo theo sau.
"Ơ, này...ba mẹ, Mẫn Mẫn, tiểu Ni, sao mọi người bỏ đi hết vậy?"
Lúc cô nói vọng theo thì đã muộn, vì họ đã ra ngoài và đóng cửa lại.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Phù Khánh Anh và Triệu An Nghiên.
"Dỗi anh rồi à?"
"Chả thèm dỗi, chỉ là muốn biết trên đường tới đây anh đã nói những gì với ba em thôi."
"Thì anh kể một số chuyện của chúng ta lúc ở Luân Đôn thôi, anh không thêm bớt gì cả.
Nếu những lời nói đùa vừa rồi làm em không vui thì anh xin lỗi."
Triệu An Nghiên im lặng một chút rồi mới nói tiếp:
"Thôi bỏ qua đi.
Dù sao cốt lỏi bên trong thế nào tự em biết là được.
Mà lúc nãy anh và ba em tìm thấy nhau bằng cách nào ấy?"
Phù Khánh Anh ngồi hẳn lên giường bệnh, gần với cô hơn thì mới trả lời:
"Chú có cầm bảng tên nên anh biết là ba em tới đón.
Trên đường về anh cũng có nghe chú nói sơ qua về