Nói gì thì nói, mặc cho ai kia có đe dọa thế nào thì Triệu An Nghiên vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận bản thân mình đã yêu người đàn ông ấy.
"A...nhẹ hơn chút, chậm lại một chút đi mà."
Đây đã là lần thứ n người con gái lên tiếng yêu cầu đối phương phải nhẹ và chậm lại, nhưng có vẻ như anh ta quá đổi hư hỏng khi cô càng nói thì anh lại càng đẩy nhanh động tác.
Một tay anh đặt lên chân cô gái, tay còn lại tóm lấy một bầu sữa căng đầy x0a nắn, bên dưới bắt đầu tiến hành chạy nước rút.
Sống lưng nam nhân dẻo dai, từ từ uốn nắn phần hông uyển chuyển điều khiển "chiến thần" của mình ra ra vào vào tại khe động thần bí một cách dứt khoát.
Tiếng chân giường va chạm với mặt sàn nhà bóng loáng khi bị rung chuyển vô tình tạo nên những âm thanh két két chói tai, khi âm thanh mỗi lúc càng nhanh rồi chợt dừng hẳn là khi sống lưng của người đàn ông thẳng ra, mọi hành động đều ngừng lại.
Pháo hoa đã được bắn, hàng vạn binh tính tinh nhuệ bé xíu bấy giờ đang ra sức bơi lội trong thủy cung mang một dòng nước ấm, chúng đi tìm những người bạn đời của mình để kết thành một sinh linh bé nhỏ, hành trình gian truân này ắt hẳn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Đưa cái thứ to lớn của mình tạm thời ra khỏi căn cứ của bạn tình, hai chân cô gái xụi lơ nằm dưới nệm, ở giữa cửa đóa hoa nhỏ tuyệt sắc đang ứa ra từng dòng mật thủy như màu sữa non.
Thân hình mỹ nhân vô thức run nhẹ, cô mệt lả người nằm điều chỉnh lại hơi thở sau chuỗi giây phút bị đưa lên tận núi, chạm vào áng mây mang tên hưng phấn.
"Sao nào, giờ em bé có chịu nghe lời chưa nhỉ?"
Khuôn mặt nam nhân vẽ nên những đường nét tinh ranh, đắc ý, anh ta vẫn quỳ gối trên giường trong tư thế có thể sẵn sàng lâm trận tiếp theo bất cứ lúc nào, và cái thứ dị vật kia cũng chưa từng có dấu hiệu hạ hỏa.
Trong khi đó phía cô gái cũng bướng bỉnh không kém, dù rất mệt rồi nhưng dường như cô vẫn chưa biết sợ là gì.
"Anh muốn tôi nghe cái gì?"
"Mau nói em yêu anh đi?"
Cô ngóc đầu ngồi dậy, thản nhiên tặng cho đối phương một cái nhếch miệng, sau đó lại nằm trở xuống giường.
"Biết đâu anh ngủ, rồi trong mơ sẽ nghe thấy."
Bao nhiêu hi vọng, cao hứng bên trong đang hiện trên nét mặt người đàn ông đều vụt tắt sau câu trả lời của người phụ nữ.
Cuối cùng anh vẫn nghĩ nếu cô không thỏa hiệp thôi thì anh đành xuống thêm một nước.
"Thôi được, nếu khó nói quá thì em thay đổi cách xưng hô cũng được.
Đừng xưng tôi với anh nữa, nghe xa cách lắm."
"Cái đó thì tôi có thể suy nghĩ lại."
"Em...em lì quá đó Nghiên Nghiên."
"Thì vốn dĩ tôi là như vậy mà, anh làm gì được tôi."
Một câu nói nghe có vẻ đơn giản nhưng khi nói ra rồi suy nghĩ lại thì Triệu An Nghiên mới thấy sai.
Đến khi cô nhận định ra sẽ có nguy hiểm và muốn ngồi dậy trốn chạy thì đã muộn màng, vì bên hông cô lúc này đã bị bàn tay ai đó bắt lấy, chỉ với một hành động đơn giản của anh thì hiện tại cô đã bị ép nằm sấp xuống giường.
"Này này này, anh làm gì?"
"Anh đâu dám đánh hay mắng em, anh chỉ có thể bắn pháo hoa xả giận mà thôi.
Cái này thì anh mới dám."
Vừa nói, Phó Nhất Trác vừa nâng hông cô gái lên, bắt cô phải quỳ gối chịu hình phạt.
"Phó Nhất Trác anh dám làm càn?"
"Anh làm đúng chứ không có làm càn, ai bảo em lì thì phải phạt."
Triệu An