Quay trở vào với Phù Khánh Anh, Triệu An Nghiên lẳng lặng bước đến kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, cô nhỏ giọng cất lời:
"Anh thấy trong người thế nào rồi? Có đau đầu, hay buồn nôn, khó chịu gì không để em gọi bác sĩ?"
"Chuyện đó không quan trọng, anh chỉ quan tâm chuyện em có còn giận anh nữa hay không thôi? Anh thề là lúc đó anh thật sự mất bình tĩnh, anh không kiểm soát được hành vi của mình nên mới làm ra những chuyện điên rồ như vậy.
Tiểu Nghiên, em tin anh nha..."
Vừa vội vã lo âu nói, Phù Khánh Anh lại còn nắm tay Triệu An Nghiên, khiến cô thoáng chau mày, cô muốn rút tay ra nhưng người đàn ông ấy nắm chặt quá nên không thể, buộc lòng cô phải gỡ tay anh ta ra.
"Em đã nói là không nghĩ gì nữa rồi mà, lúc nãy anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, anh vừa bị thương nên đừng kích động vì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ là điều trị dứt điểm căn bệnh của anh đã."
Nghe cô nói vậy, Phù Khánh Anh liền xuống sắc.
Ánh mắt lộ rõ sự thất vọng.
"Sống mà chẳng có ai yêu thương mình thì sống tiếp để làm gì.
Từ ngày bà ngoại mất thì anh đã chông chênh lắm rồi, cũng từ đó mà anh với em ngày càng thân nhau hơn, anh xem em như người thân, âm thầm xác định em sẽ là người cùng anh đi đến cuối đời này, nhưng nào ngờ đến cuối cùng người em chọn lại không phải là anh!"
Một giọt nước mắt tại sao lại vô thức rơi xuống khỏi khóe mi của người đàn ông, có lẽ bao nhiêu tâm tư, tất cả cảm xúc dồn nén đã vỡ òa ngay lúc này, dù anh có vội lau đi nhưng cô gái vẫn nhìn thấy.
Đâu phải cô là loại người vô tâm, vô tình.
Cô biết ai yêu thương mình thật lòng, ai quan tâm, lo lắng chân thành chứ.
Nhưng nếu con tim bé nhỏ ấy nó chịu run động trước anh thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Và nếu người đàn ông này chấp nhận từ bỏ ngay từ những lần đầu bị cô vui vẻ từ chối thì bây giờ đâu ai phải khó xử.
Định mệnh thật trớ trêu, khi cùng lúc mang đến hai người đàn ông, họ đều trao tặng cả tấm chân tình cho cô.
Dù là ai đau cô cũng không muốn, nhưng một con tim làm sao chứa được hai người?
Lúc này, bàn tay cô run run, thâm tâm chợt dằn xé tột cùng, cô muốn chạm vào bàn tay của anh, nhưng nghĩ mãi một lúc mới dám chạm vào.
"Em xin lỗi!"
Nhận được lời xin lỗi của cô, Phù Khánh Anh liền nhẹ nhàng lắc đầu:
"Người có lỗi, trăm sai ngàn sai là anh! Em đừng quan tâm tới một người sắp chết như anh nữa, mau về với anh ta đi, họ đang chờ em."
"Ai nói anh sắp chết? Bác sĩ nói chỉ cần anh phẫu thuật thì cơ hội thành công rất cao, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sáng mai em sẽ bảo bác sĩ sắp xếp lịch phẫu thuật cho anh."
Phù Khánh Anh lại nhẹ nhàng lắc đầu, anh khẽ cười nhạt nhòa:
"Cuộc sống này đã không còn ý nghĩa gì với anh nữa rồi.
Vả lại anh cũng chỉ có một mình...
"Em vẫn bên cạnh anh mà!"
Triệu An Nghiên dành cho người đàn ông nụ cười trìu mến, trao cho anh một niềm tin to lớn.
"Em vẫn bên cạnh anh sao?"
"Vâng, chỉ cần anh chịu phẫu thuật thì em sẽ là người ở bên cạnh chăm sóc cho anh!"
"Vậy còn Phó Nhất Trác thì sao? Anh ta..."
Nói đến đây, nét mặt cô gái chợt trầm xuống, cô cũng lấy tay ra khỏi tay Phù Khánh Anh rồi mới nhỏ giọng trả lời:
"Trong lúc xô xát vừa rồi đã gây tổn thương đến cột sống của anh ấy, và anh ấy cũng cần phẫu thuật như anh.
Nhưng không sao, em sẽ lo ổn thỏa cả mà, anh yên tâm đi."
Đến phút cuối Triệu An Nghiên lại khẽ cười.
Bầu không khí giữa cả hai từ đó cũng rơi vào yên lặng, mãi đến một lúc sau Phù Khánh Anh mới lên tiếng:
"Nghiên Nghiên, anh vẫn muốn biết em đối với anh là tình cảm gì? Có phải em đang thương hại anh hay không?"
Cô giương mắt nhìn nam nhân ấy, không một chút vương vấn nào và thẳng thắn trả lời:
"Em