Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Tin Tưởng


trước sau

Phó Nhất Trác vừa tỉnh lại đã dáo dát tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ mình yêu, nhưng không thấy cô đâu nên anh liền muốn gượng người ngồi dậy, cũng may có Bành Thái Công kịp thời nhìn thấy nên đã lập tức ngăn cản.

“Cậu làm gì vậy? Vừa phẫu thuật xong, bác sĩ dặn vẫn chưa được ngồi dậy đâu.”

“Nghiên Nghiên đâu rồi? Sao cô ấy không có ở đây?”

Vừa mở mắt ra đã tìm Triệu An Nghiên, câu đầu tiên mở miệng ra hỏi cũng là tìm Triệu An Nghiên, kể cả anh còn cau mày nên Bành Thái Công liền đáp:

“Công ty ở bên Anh có việc quan trọng đột xuất nên cô ấy phải sang đó một chuyến, trước khi đi An Nghiên đã gọi điện nhờ tôi tới chăm sóc cậu giúp cô ấy vài hôm.”

Dù đã có được câu trả lời, nhưng người đàn ông ấy vẫn chưa chịu thư giãn đôi mày kiếm của mình.

Chuyện gì mà quan trọng đến mức không thể đợi anh tỉnh lại, nói một tiếng cho anh biết rồi đi không được sao? Đôi khi anh thật sự rất muốn biết bản thân anh đối với cô có chút quan trọng nào hay không? Vì dường như anh chưa bao giờ cảm thấy cô cần có anh, hay nghĩ đến cảm nhận của anh, dù chỉ là một chút.

Advertisement

Có khi nào anh sẽ giống mẹ mình năm xưa? Yêu hết lòng rồi lại nhận về tổn thương?

“Lấy điện thoại hộ tôi.”

Sau vài phút im lặng, người đàn ông ấy chỉ nói vỏn vẹn một câu trầm thấp, lạnh nhạt. Biết tâm trạng anh không tốt nên Bành Thái Công cũng không nói nhiều mà chỉ lấy điện thoại đưa cho Phó Nhất Trác.

Cầm được di động trên tay, mở màn hình sáng lên nhưng lại chẳng thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, khiến sâu trong đáy lòng nam nhân càng thêm chông chênh, ngột ngạt.

Gạt bỏ cái tôi của mình, Phó Nhất Trác ấn vào danh bạ, tìm tới cái tên “Vợ Yêu Của Anh” được lưu trong máy và bấm gọi.

Advertisement

Điện thoại được anh áp vào tai, nhưng chờ mãi cuối cùng lại nhận được giọng nói của nữ nhân viên trên tổng đài thông báo thuê bao vừa gọi hiện không liên lạc được.

Phó Nhất Trác đặt điện thoại xuống giường, anh tự nhủ lòng rằng cô đang bận nên tắt máy, hoặc điện thoại hết pin mà không hay, nhưng ưu sầu trên đôi mắt phượng đã không thể nào giấu đi.

“Có lẽ vì tính chất công việc đặc biệt quan trọng nên cô ấy buộc phải đi, chứ cũng không muốn bỏ cậu một mình đâu. Chỉ xa nhau vài ngày, có cần phải buồn vậy không?”

“Bác sĩ nói khi nào tôi được xuất viện?”

Bỏ ngoài tai những lời an ủi của Bành Thái Công, Phó Nhất Trác đã trầm giọng đưa ra câu hỏi của mình.

“Ổn thì một tuần, trong thời gian này cậu không được vận động nhiều. Nói chung phải chú tâm nghỉ ngơi thì mới mau bình phục.”

“Ừm!”

Bành Thái Công nói cả một tràn, kết quả chỉ đổi được một từ của người đàn ông. Mãi đến một lúc sau, thì anh mới lên tiếng:

“Ba cậu đã biết Thịnh Thiên là công ty của cậu rồi. Ông ấy đã gặp tôi và muốn được gặp cậu. Cậu nghĩ sao…”

“Chuyện đó nói sau đi, giờ tôi muốn ngủ một chút.”

*Ting.*

Còn không để Bành Thái Công nói xong thì Phó Nhất Trác đã lập tức cắt ngang, và cũng trong lúc đó chiếc điện thoại của anh lại vang lên âm thanh thông báo từ tin nhắn mới. Vốn dĩ anh đã xem đó là tin rác không muốn quan tâm tới nên thản nhiên nhắm mắt lại.

Lúc này, Bành Thái Công lại tò mò không biết ai gửi tin tới. Nếu là Triệu An Nghiên thì biết đâu sẽ giúp người đàn ông ấy lấy lại tâm trạng tốt, thế là sau một lúc chần chừ Bành Thái Công đã tự ý lấy điện thoại của Phó Nhất Trác, mở cái tin nhắn mới nhất ấy ra xem.

Chẳng biết là ai gửi tới, cũng chẳng biết nội dung bên trong là thứ gì mà sau khi xem xong nét mặt Bành Thái Công liền xuống sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những bức ảnh vừa được ai đó gửi tới cho Phó Nhất Trác. Mà lúc này, người đàn ông nói ngủ nhưng thực chất từ khi Bành Thái Công cầm điện thoại anh lên thì mắt phượng đã mở và mọi sự tập trung đều hướng về anh ta.

Nhìn thấy nét mặt khó coi của Bành Thái Công,
Phó Nhất Trác liền giành lấy chiếc điện thoại, khiến nam nhân ấy giật mình, anh cũng muốn đoạt lại điện thoại để Phó Nhất Trác không thấy thứ mình vừa thấy, nhưng có lẽ đã muộn mất một giây, vì hiện tại nét mặt của người đàn ông ấy đã không còn giữ được điềm tĩnh.

Phó Nhất Trác nhìn tấm ảnh chứa hình ảnh người con gái anh yêu đang nằm ôm ấp một người đàn ông, mà kẻ đó lại không ai khác ngoài Phù Khánh Anh. Nét mặt an nhiên khi ngủ của cô khiến trái tim anh bất giác nhói đau, đôi mắt vô hồn chợt đỏ hoe.

“Chắc có gì đó hiểu lầm trong đây thôi, cậu bình tĩnh trước đã.”

Trong đầu Phó Nhất Trác bây giờ có hàng vạn lí do để biện minh cho người con gái ấy, nhưng anh nghĩ mãi cũng không biết mọi chuyện là như thế nào.

Đến một lúc lâu sau thì tuyến giọng trầm khàn của nam nhân ấy mới vang lên:

“Ngay bây giờ cậu giúp tôi thăm dò một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

Bành Thái Công chau mày.

“Đi hỏi xem Phù Khánh Anh ra viện khi nào.”

“Vậy cậu ở đây chờ tôi một chút. Nhớ là đừng vì nóng giận mà ảnh hưởng đến bản thân.”

Mặc dù vẫn không hiểu gì nhưng Bành Thái Công vẫn làm theo lời Phó Nhất Trác đã nói.

Anh ta rời đi, chỉ còn lại Phó Nhất Trác trong phòng. Lúc này anh đã gượng người ngồi dậy, và sau đó đã thực hiện một cuộc điện thoại.

“Tôi muốn biết thông tin chuyến bay sang Anh ngày hôm nay có tên của hành khách Triệu An Nghiên và Phù Khánh Anh hay không, trong vòng một phút nữa.”

Đó là mệnh lệnh anh dành cho đối phương, chẳng biết anh dùng thế lực nào để sai khiến mà chỉ trong một vài phút ngắn ngủi đã có được thông tin chuyến bay hai hành khách anh cần tìm.

Phù Khánh Anh chuyến 9 giờ sáng, Triệu An Nghiên chuyến 12 giờ trưa. Đó là những gì anh được biết từ tin nhắn của ai đó vừa gửi tới.

Lúc này, Phó Nhất Trác vẫn rất bình tĩnh. Anh cho rằng chỉ là trùng hợp nên lại gọi cho Triệu An Nghiên thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn giống hệt lần đầu.

Anh lặng người ngồi chờ trên giường bệnh, đến khi Bành Thái Công quay trở về cho anh một câu trả lời. Nhưng khi anh ta mang gương mặt bất ổn trở lại thì lòng anh đã bắt đầu dậy sóng.

Bành Thái Công sau khi bước vào đã giữ cho bản thân im lặng một lúc thì mới cất lời:

“Phù Khánh Anh đã trốn viện vào 8 giờ sáng nay, theo như hình ảnh camera buổi sáng ghi lại thì gần 9 giờ Diệp Mẫn đã đến tìm Triệu An Nghiên, sau đó thì cô ấy vội vã rời đi.”

Câu trả lời đã có, nhưng Phó Nhất Trác vẫn rất bình tĩnh. Anh lại trầm giọng hỏi thêm một câu:

“Khi cậu tới đây có gặp cô ấy không?”

Trong tình thế khó xử, Bành Thái Công rất rối, nhưng suy cho cùng anh vẫn muốn tốt cho người anh em của mình nên đã chọn cách nói thật.

"Không!

Mọi chuyện xảy ra đều bất lợi về sự trong sạch của Triệu An Nghiên, nhưng có vẻ như người đàn ông ấy vẫn rất tin tưởng người con gái mình yêu. Anh vẫn điềm tĩnh, chỉ cất lên vỏn vẹn vài từ và đó cũng là quyết định cuối cùng:

“Có thể cô ấy đang gặp nguy hiểm. Cậu sắp xếp đi, ngày mai cùng tôi sang Anh một chuyến.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện