•Công ty Thịnh Thiên…
“9 giờ sáng nay có cuộc hẹn với phía Tôn thị, cậu đi hay tôi đi? Dĩ nhiên là có cả người của S.K.Y.”
Bành Thái Công đặt tách cà phê lên bàn cho Phó Nhất Trác, cùng với câu hỏi rồi sau đó mới ngồi xuống.
“Cậu đi, tôi còn có việc quan trọng hơn cần làm.”
Phó Nhất Trác nhanh chóng đáp, anh nâng tách cà phê lên uống nhẹ một ngụm, sau đó chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài qua khung kính cửa sổ.
“Thôi được, không gặp mặt cũng tốt. Ít gặp ít buồn phiền.”
Điềm nhiên nói xong, Bành Thái Công đã đứng dậy, đôi chân bắt đầu bước về phía cửa, đến khi nghe âm thanh đóng cửa lại rồi thì Phó Nhất Trác mới thu lại tầm mắt của mình.
- ---------------
• Tập đoàn Tôn thị…
Advertisement
Trong phòng họp, hầu như mọi người đều đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi Triệu An Nghiên là vẫn chưa có mặt.
Bấy giờ, Bành Thái Công vì bất mãn mà lên tiếng mỉa mai:
“Xem ra Triệu tổng chắc hẳn là bận chuyện yêu đương quá nên mới trì trệ công việc thế này rồi.”
“Bành tổng nói vậy là có ý gì chứ? Chủ tịch của chúng tôi trước giờ vẫn đặt công việc làm đầu còn ai mà không biết.”
Khi nghe thấy có người nói xấu bà chủ của mình, đương nhiên phận là cấp dưới như Cao Thương Húc phải lên tiếng bênh vực.
“Đó là trước kia thôi, chứ bây giờ người ta biết yêu nên công việc bị san sẻ rồi.”
Advertisement
“Triệu tổng còn trẻ, người mỹ miều, tài sắc vẹn toàn, đương nhiên khó tránh khỏi được nhiều nam nhân vây quanh. Nên có thể thông cảm được.”
Cùng phận phụ nữ như nhau nên Tôn Hàn Mi cũng lên tiếng nói giúp Triệu An Nghiên, khiến Bành Thái Công không còn lời gì để nói.
Thật ra anh ta nhất thời nảy sinh tính xấu như vậy cũng là vì cảm thấy bất bình thay cho người anh em của mình.
Phó Nhất Trác yêu cô gái ấy nhiều như vậy, bất chấp cả sức khỏe đi tìm cô, để rồi tận mắt chứng kiến người mình yêu phản bội. Nỗi ấm ức đó Phó Nhất Trác có thể nhịn, nhưng đối với anh thì hơi khó.
Đúng lúc này, người còn lại vắng mặt cũng đã tới.
“Thật xin lỗi mọi người, do kẹt xe quá nên tôi đến trễ 10 phút.”
“Kẹt xe hay kẹt người.”
Triệu An Nghiên vừa lên tiếng xin được thứ lỗi thì Bành Thái Công đã buông lời châm biếm khiến cô thoáng một chút chau mày.
Nếu có sai, cô cũng chỉ sai với Phó Nhất Trác. Còn Bành Thái Công như này là đang trút giận thay bạn mình chăng?
Tuy bị tỏ thái độ nhưng cô gái ấy vẫn rất nhã nhặn đáp lời:
“Bành tổng hôm nay thật biết cách nói đùa. Tôi sống một mình thì làm gì mắc ai mà kẹt chứ.”
“Chúng ta bàn việc chính được rồi chứ Tôn tổng?”
Triệu An Nghiên ngồi xuống ghế, đối diện cô là Bành Thái Công và ánh mắt cùng câu nói cuối là dành cho Tôn Hàn Mi, nữ Chủ tịch của Tập đoàn Tôn thị.
“Được thôi, chúng ta bắt đầu công việc bây giờ.”
Cứ thế cuộc họp giữa ba vị Tổng tài đã được diễn ra, dù giữa Triệu An Nghiên và Bành Thái Công nhiều lần không thống nhất ý kiến, nhưng kết quả cuộc họp vẫn đạt được như mong đợi.
Lúc ra về, Bành Thái Công và Trợ lý của Phó Nhất Trác là người dẫn đầu, Triệu An Nghiên đi cùng Cao Thương Húc phía sau. Vì đang đi chung trên một con đường, nên khi vào thang máy họ cũng vào cùng nhau.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Triệu An Nghiên đã nhỏ giọng lên tiếng:
“Sức khỏe của Nhất Trác vẫn ổn chứ?”
“Nhờ ơn đức của cô nên ổn cả. Mà hình như cậu ấy cũng nói cô hết trách nhiệm rồi nên không cần diễn nữa đâu.”
Cách nói chuyện của Bành Thái Công rất khó nghe, dù là trước đây bản thân anh ta cũng đã từng có một khoảng thời gian thích cô gái này. Nhưng có lẽ con người anh không được rộng lượng như ai đó, nên dù Triệu An Nghiên không có lỗi với anh ta thì anh vẫn bài xích.
Còn người phụ nữ ấy lúc này chỉ biết cau mày một cách khó hiểu, cô cứ cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc gì đó không rõ.
Diễn? Cô diễn cái gì cơ chứ? Vốn muốn hỏi Bành Thái Công cho rõ, nhưng hiện tại cửa thang máy lại mở ra, sau đó có thêm hai nhân viên của Tôn thị bước vào làm cô không tiện mở lời nữa.
Bầu không khí cứ vậy mà dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn ba tầng nữa là xuống tới tầng trệt, cũng trong lúc này Triệu An Nghiên lại cảm thấy cơ thể mình dường như không ổn.
Cô thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật hiện ra trước mắt lúc rõ lúc mờ. Bấy giờ cô phải đứng tựa lưng vào vách thang máy vì sợ sẽ ngã.
*Ting.*
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại, cửa mở ra, lần lượt từng người rời đi và người ra sau cùng chính là Triệu
An Nghiên.
Lúc này Cao Thương Húc mới nhận ra trạng thái không bình thường của cô nên đã quay lại hỏi thăm:
“Chủ tịch, em sao vậy?”
“Tôi không sao.”
Cô cố gượng, để tâm trí tỉnh táo, để chân có thể bước ra tới xe nhưng có vẻ cô đã thật sự không ổn. Vì vừa trả lời Cao Thương Húc xong, cô bước chỉ được hai bước thì đã ngất xỉu. Dọa Cao Thương Húc một phen hoảng hốt.
“An Nghiên…”
Nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Cao Thương Húc, Bành Thái Công đang đi trước vì hiếu kỳ cũng quay lại nhìn thì thấy Triệu An Nghiên đang được Cao Thương Húc bế lên, đưa cô chạy một mạch ra ngoài.
Bành Thái Công và Trợ lý Bộ Hưng Trì vẫn dõi mắt nhìn theo cho đến khi họ đi khuất bóng mới thôi.
“Bành tổng, chúng ta không giúp họ sao? Dù gì cũng là cộng sự làm chung một dự án…”
“Người tài sắc vẹn toàn như cô ta không thiếu người chăm lo đâu, không đến lượt chúng ta quan tâm. Về thôi, nhà còn bao việc.”
Bỏ ngoài tai những gì Bộ Hưng Trì vừa nói, Bành Thái Công nhàn nhạt nói xong vài câu thì liền bỏ đi.
Anh ta vừa về tới công ty đã lên phòng Chủ tịch tìm người anh em của mình.
Vì quá thân nên cửa phòng cũng không thèm gõ, chân đi vào, mắt nhìn qua nam nhân đang làm việc bên bàn vài giây thì thẳng bước đến tủ rượu, rót một ly.
“Xong rồi, về kết cấu tầng hai sẽ triển khai như kế hoạch ban đầu, chỉ thêm vào một số chi tiết thôi, chờ người của S.K.Y gửi bản thảo chi tiết qua tôi sẽ chuyển cho cậu xem ngay.”
“Ừm! Từ giờ cậu cứ theo dự án đó đi, không cần phải thông qua ý kiến của tôi. Kể cả các cuộc họp, tiệc tùng liên quan cũng không cần phải nhắc tới tên tôi.”
“Cậu định trốn tới bao giờ? Cùng sống trong một thành phố, cùng làm chung một ngành nghề trên thương trường thì khó tránh khỏi chuyện phải gặp mặt giao tiếp. Huống chi S.K.Y bây giờ là công ty đứng top hai trên thị trường bất động sản, chỉ sau Phó thị của ba cậu thôi đấy. Nếu chúng ta cứ trốn mãi thì sớm muộn gì Thịnh Thiên cũng sụp đỗ lụi tàn như L&H.”
“L&H đã phá sản?”
Phó Nhất Trác hơi bất ngờ khi nghe nhắc đến công ty L&H của Tô Dĩ Hinh đã sụp đổ. Trong khi đó Bành Thái Công thì vẫn thản nhiên trả lời:
“Không những phá sản mà cái tên Tô Dĩ Hinh kia còn ngồi tù vì nhiều tội danh khác nhau. Nói chung, nhờ ai đó vạch trần mà thiên hạ mới biết hắn ta là một tên bất tài. Lúc trước bỏ vợ theo bạn thân của vợ, giờ sa cơ thất thế thì bồ ôm tiền chạy trốn. Tiếc cái Từ Tuyết Lâm kia nghe đâu cũng bị bắt vì tội danh cố ý sai khiến người ám sát kẻ nào đó rồi. Quả nhiên là quả báo không chừa một ai.”
Nghe đến đây thì Phó Nhất Trác đã hiểu rõ người đứng sau làm ra những chuyện đó là ai.
Người phụ nữ ấy cuối cùng cũng trả được thù hận của mình. Giờ thì cô an nhiên sống bên người mình yêu, hạnh phúc cuối cùng cũng đã mỉm cười với cô.
Phó Nhất Trác tự ngẫm rồi tự mình cười nhạt, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Sau một lúc yên lặng vì bận suy nghĩ thì Bành Thái Công lại lên tiếng, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của người đàn ông ấy:
“Mà này, vừa nãy họp xong, lúc ra về Triệu An Nghiên đã ngất xỉu đấy. Cậu có định tới thăm không?”
Dừng lại một chút vì dường như đã dao động, nhưng cuối cùng Phó Nhất Trác vẫn thờ ơ lên tiếng:
“Không phải người họ cần thì tới làm gì.”