Trong đại sảnh của công ty Thịnh Thiên lúc bấy giờ là một màn hỗn loạn.
“Này cô ơi, không có hẹn trước với Chủ tịch cô không được lên trên đâu.”
“Hẹn cái quái quỷ gì với cái đồ tra nam khốn nạn đó chứ, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho hắn ta một bài học khi dám xem thường tình cảm của bạn tôi hả? Các người tránh ra…”
“Mẫn Mẫn, cậu bình tĩnh đi mà. Có gì thì từ từ nói, đừng làm loạn nữa, một hồi cảnh sát bắt bây giờ…”
“Tiểu Ni, cậu buông mình ra. Cậu không thấy cái tên khốn kiếp đó làm Nghiên Nghiên tổn thương hả, cậu có thấy Nghiên Nghiên đã rơi nước mắt vì anh ta không? Cái loại đa tình, phong lưu như hắn nhất định phải bị dạy cho một bài học. Các người buông tôi ra.”
Vây quanh Diệp Mẫn bây giờ là hai người bảo vệ cùng Ngô Ái Ni, nhưng vẫn rất khó khăn trong quá trình kiềm hãm cô gái ấy lại. Xung quanh thì nhân viên trong công ty đứng nhìn, kẻ chỉ trỏ, người xầm xì to nhỏ.
Advertisement
“Được, các người không buông ra thì đừng có trách tôi.”
Dằn co qua lại mãi vẫn không có kết quả, Diệp Mẫn cũng không đủ kiên nhẫn với đám bảo vệ bên cạnh nên cô đã đưa ra những đòn tấn công trong môn phái sở trường của mình, sau một cú đá, một cú đấm, đã dễ dàng khiến hai người bảo vệ ngã sõng soài dưới sàn nhà lạnh ngắt. Còn Diệp Mẫn thì hùng hậu xông đến thang máy.
“Mẫn Mẫn, dừng lại đi mà.”
“Cô đứng lại đó.”
Advertisement
Kế tiếp câu nói của Ngô Ái Ni là giọng nói phẫn nộ của một người đàn ông, tạm thời khiến Diệp Mẫn dừng bước.
Bành Thái Công vừa từ ngoài trở về đã nhìn thấy một màn đi đường quyền của Diệp Mẫn với bảo vệ trong công ty thì không khỏi phẫn nộ. Anh ta nhanh chóng bước về phía hai cô gái.
“Nếu tôi không nhầm thì các cô chính là bạn của Triệu An Nghiên. Tại sao lại đến đây làm loạn?”
Đối mặt với người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, Diệp Mẫn chẳng hề kiêng dè. Cô kéo Ngô Ái Ni ra sau lưng mình như đang bảo vệ, rồi kiêu ngạo đáp lời:
“Nếu tôi cũng không nhầm thì anh chính là bạn của tên cặn bã Phó Nhất Trác?”
Bành Thái Công lập tức cau mày:
“Này, cô có biết cô đang xúc phạm, đồng thời vu khống người khác không hả? Chính bạn cô mới là kẻ phản bội người anh em của tôi mà giờ còn lật lộng nữa là sao?”
Diệp Mẫn cười khinh bỉ, không ngại miệng đáp trả:
“Không những mắng anh ta thôi đâu, mà tôi tới đây là để dạy cho anh ta một bài học về cái tội dám xem thường tình cảm của bạn tôi. Người khiến Nghiên Nghiên rơi nước mắt thì đều phải ăn đòn. Nếu anh cũng muốn thử thì cứ tới đây.”
Vừa nói, cô gái vừa bước tới, còn Bành Thái Công thì dè dặt lùi lại phía sau.
Qua những đòn tấn công vừa rồi của Diệp Mẫn với hai người bảo vệ thì Bành Thái Công thừa sức biết rằng cô gái này có võ, nên đối với một người bình thường như anh thì dù có là đàn ông cũng không đấu lại.
“Phó Nhất Trác không có ở đây. Hôm nay cậu ta không tới công ty, cô muốn tìm thì đi chỗ khác tìm.”
Kẻ biết thất thời mới là trang tuấn kiệt. Bành Thái Công biết tự lượng sức mình là thượng sách nên liền nói ngay, nhưng có vẻ như Diệp Mẫn vẫn không tin tưởng, cô ta vẫn bước tới nên Bành Thái Công liền nói tiếp:
“Nếu cô không tin thì có thể lên trên, nhưng nếu không gặp được người thì lát nữa tôi chắc chắn cô sẽ bị Cảnh sát đưa về đồn vì tội quấy rối trật tự, cố ý đả thương người khác, vừa rồi tôi đã gọi điện báo Cảnh sát, không lâu nữa đâu họ sẽ tới đây.”
“Mẫn Mẫn, không chừng là anh ta nói thật đó. Nếu cậu vẫn ngoan cố thế này lỡ lát nữa bị bắt thật thì lại có chuyện lớn, Nghiên Nghiên sẽ phải ra mặt
giải quyết thay bọn mình, chẳng lẽ cậu muốn gây thêm rắc rối cho cậu ấy sao?”
Ngô Ái Ni bên cạnh lại bồi tiếp thêm vài câu thì tâm tình của Diệp Mẫn mới hòa hoãn phần nào.
Cô ấy nhếch miệng cười nguy hiểm, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào Bành Thái Công mà buông lời cảnh cáo:
“Bảo anh ta tốt nhất trốn cho kĩ vào, nếu không thì gặp mặt ở đâu Diệp Mẫn này nhất định đánh gãy chân anh ta ở đó.”
Nói rồi, Diệp Mẫn mới nắm tay Ngô Ái Ni hậm hực rời đi.
Bấy giờ, Bành Thái Công mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đang cảm thấy may vì vẫn né được ổ kiến lửa sắp rơi trúng đầu.
Trước khi lên trên anh đã để lại một ánh mắt sắc bén dành cho những người đang có mặt chứng kiến nãy giờ, cùng một lời cảnh báo:
“Nếu tôi nghe thấy còn ai nhắc đến chuyện này, hay để lọt ra bên ngoài thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong, sau đó Bành Thái Công mới vào thang máy đi thẳng lên phòng Chủ tịch tìm Phó Nhất Trác.
*Cạch.*
“Trác, tôi nói cậu nghe, suýt nữa thì cái mặt đẹp trai của cậu bị đánh cho bầm…dập rồi…”
Trong khi Bành Thái Công vừa bình tâm trở lại sau vụ việc với Diệp Mẫn thì khi mở cửa phòng làm việc của Phó Nhất Trác, anh ta lại nhận được một sự bất ngờ đến mức câu nói đang suôn sẻ bỗng chốc ngập ngừng.
“Hello, lão Công! Anh đang ngạc nhiên lắm đúng không?”
Sau đó là giọng nói tươi tắn của một cô gái đã mở lời chào hỏi.
Bành Thái Công mang gương mặt ngỡ ngàng vừa đi vào vừa hỏi:
“Tử Hạ, em sang đây khi nào vậy?”
“Em vừa xuống sân bay thì tới thẳng đây luôn này!”
Tử Hạ vui vẻ đáp, Bành Thái Công cũng cười, nhưng nụ cười của anh lại gượng gạo khó nhìn.
Anh đang thầm công nhận rằng vận đào hoa của Phó Nhất Trác là không thể xem thường được. Vì vừa dứt khỏi Triệu An Nghiên thì một em gái xinh mơn mởn lại bay từ Anh về đây tìm nam nhân ấy.
Nói đến Tử Hạ thì phải nhắc lại chuyện hơn một năm về trước. Trong một lần xui xẻo, Phó Nhất Trác chọc nhầm một cô em không phải dạng vừa trong quán bar, kết quả là bị đàn em của cô ả ấy vây đuổi để dạy cho một bài học, vì cái tội dám trêu đùa chị đại của bọn họ. Khi anh đang sắp bị tóm thì may mắn thay lại gặp được Tử Hạ, cô ấy kéo anh vào trong xe, thế là Phó Nhất Trác thoát được một nạn. Cũng từ đó mà Tử Hạ lại trở thành cô em gái mưa của Phó Nhất Trác.
Cô nàng đem lòng tương tư anh một cách say đắm, dù năm lần bảy lượt bị từ chối, nhưng đối với người đàn ông ấy thì Tử Hạ vẫn chỉ là một cô em gái.
Nay cô gái ấy sang đây tìm người, chắc là để tiếp tục hành trình theo đuổi người đàn ông phong lưu này. Nhưng hiện tại Phó Nhất Trác còn vừa thất tình, biết đâu lần này cô nàng sẽ chinh phục được anh…