• Luân Đôn…
*King coong…
Triệu An Nghiên đứng nghiêm nghị trước cửa căn hộ quen thuộc với gương mặt lạnh lùng, nhưng đến khi được gặp lại người đàn ông vừa mở cửa cho mình thì ánh mắt sắc lạnh của cô đã được thay đổi, còn có cả nụ cười nhã nhặn trên môi.
Gặp cô, Phù Khánh Anh liền tỏ ra ngạc nhiên:
“Tiểu Nghiên? Em quay lại sớm thế?”
“Sao anh biết em sẽ quay lại?”
Cô nghiêng đầu nhìn nam nhân ấy, cái nhìn dò xét của cô khiến Phù Khánh Anh nhất thời bối rối.
Advertisement
“Thì anh đoán thôi, vì kiểu gì em cũng không thể bỏ mặc anh mà! Anh biết em vẫn rất quan tâm anh!”
Triệu An Nghiên thừa sức biết rõ tâm tư của người đàn ông này, chỉ là chưa đến lúc phải vạch mặt hắn ta nên cô vẫn giữ nguyên thái độ nhã nhặn. Đáp lại hắn bằng nụ cười nhẹ nhàng, sau đó cô đã bước vào trong nhà mà không cần được mời.
Phù Khánh Anh cũng cười đắc ý sau đó bước vào theo sau.
“Lần này em sang đây định ở lại bao lâu? Em đã thuê khách sạn chưa, hay ở chung với anh cho tiện, dù sao nhà anh cũng còn nhiều phòng trống.”
“Ở lại bao lâu thì em chưa biết, nhưng sẽ ở nhà anh, trong căn phòng hôm trước em đã ngủ qua đêm.”
Advertisement
“Thật à, định xây mái ấm gia đình với anh luôn không?”
Phù Khánh Anh nháy mắt tinh nghịch, nhưng đổi lại hắn nhận được nụ cười nhạt nhẽo của cô.
“Em sẽ suy nghĩ thêm. Giờ em vào phòng trước đây, anh xem có gì ăn thì chuẩn bị cho em với.”
Nói rồi, cô gái ấy đã kéo va-li đi thẳng vào phòng. Để lại Phù Khánh Anh nhìn theo với một chút hoài nghi trong lòng, nhưng rất nhanh sau hắn ta đã gạt bỏ sang một bên vì nghĩ rằng lần này Triệu An Nghiên quay trở lại là chấp nhận ở bên hắn sau khi chia tay Phó Nhất Trác.
Ngày hôm đó, Triệu An Nghiên chính thức bước chân vào kế hoạch thăm dò kẻ thù. Khi màn đêm buông xuống là lúc cô phải đối mặt với những ưu tư trong lòng mình.
Giờ đây, khi đứng bên khung cửa sổ hướng mắt nhìn ra màn đêm yên tĩnh phía trước, nơi xa xa cao trên vũ trụ là những vì sao tinh tú, nhấp nhô, lấp lánh giữa bầu trời màu đen huyền bí.
Trên tay cô cầm ly rượu vang, khẽ đưa lên môi nhâm nhi chút ít. Trong đầu bất giác nhớ đến Phó Nhất Trác.
Cô muốn biết giờ này anh đang làm gì? Đã ăn uống gì hay chưa? Và liệu rằng cô gái kia có thể giành mất trái tim của anh hay không?
Còn cô, nếu đêm hôm đó thật sự bị Phù Khánh Anh làm nhục thì dù Phó Nhất Trác có còn yêu cô đi chăng nữa thì cô cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại anh.
Mọi sự sẽ như cô từng nói với anh trước khi rời đi:
Nếu thật sự có duyên nợ, thì sóng gió thế nào cũng không thể lạc mất nhau!
Cùng lúc này, khi có một người đang nhớ đến người đàn ông ấy thì ở nơi phương trời khác, anh cũng đang nhớ về người con gái ấy.
Phó Nhất Trác nay đã được xuất viện, vì không muốn lại mắc nợ Tử Hạ ơn tình chăm sóc nên anh đã theo Phó Hiên Trí trở về Phó gia, sau mười năm.
Anh ngồi trên xe lăn bên ngoài ban công tầng bốn, từ đây anh có thể nhìn thấy thành phố hoa lệ rực rỡ sắc màu bên dưới.
Với nét mặt ưu tư, thật ra Phó Nhất Trác vẫn luôn nghĩ đến hành động và những gì Triệu An Nghiên đã nói hôm đó, anh cứ có cảm giác cô đang có gì đó muốn nói với anh nhưng lại khó cất nên lời.
Trông cô cũng không giống như đang thương hại mà là thật sự lo lắng cho anh, lo đến mức bật khóc thì càng không đơn giản xảy ra đối với một người mạnh mẽ như cô.
*Cốc cốc cốc…
Âm thanh gõ cửa chợt vang lên làm Phó Nhất Trác thoáng giật mình, anh quay đầu nhìn ra phía cửa thì thấy Bành Thái Công đang đi vào.
“Này, trả cho cậu.”
Phó Nhất
Trác cầm lấy chiếc điện thoại đang được Bành Thái Công đưa tới, anh biết trong di động có thứ mình muốn xem nên đã mở lên, nhưng thứ anh muốn thấy lại không thấy đâu nữa, khiến nét mặt nam nhân liền trở nên khó nhìn, mày kiếm nhíu lại, ngước lên nhìn Bành Thái Công, nghiêm nghị hỏi:
“Cậu đổi hình nền điện thoại tôi?”
“Không phải tôi mà là Tử Hạ. Hôm xảy ra tai nạn sau khi được cảnh sát trả lại thì cô ấy đã giữ điện thoại của cậu tới tận bây giờ đấy. Hôm nay cũng có tới, hiện giờ đang ở dưới trổ tài nấu nướng cho ba cậu trải nghiệm thử, xem ra ông ấy rất thích Tử Hạ. Cậu nghĩ sao về cô ấy? Hay thử mở lòng một lần nữa xem.”
“Không có cảm xúc thì không thể mở.”
Phó Nhất Trác lạnh lùng, nét mặt anh vẫn rất cáu kỉnh và đang tập trung vào điện thoại, đi tìm lại bức ảnh của Triệu An Nghiên trong album, nhưng không tìm thấy thì anh càng điên hơn.
“Đúng là làm càn, sao cậu lại đưa điện thoại của tôi cho cô ta làm gì?”
“Lúc đó tôi đâu để ý tới mấy chuyện này. Mà chỉ là một bức ảnh, cậu có cần làm quá thế không? Dù gì bây giờ người ta cũng là phụ nữ của người khác rồi.”
Câu nói của Bành Thái Công đã giúp anh nhận được một ánh nhìn sắc lạnh từ đối phương.
Phó Nhất Trác cũng chả thèm nói gì nữa mà chỉ chăm chú thao tác tìm cách tìm lại bức ảnh đã bị mất.
“Mà sao cậu không xóa đoạn tin nhắn của tên khốn kia đi? Để Tử Hạ nhìn thấy, rồi đem ra chất vấn người ta phát tội.”
Bành Thái Công cười khẩy, trong ý có sự phấn khích không nhỏ, nhưng lại không để ý đến gương mặt đầy vạch đen của ai kia đang nhìn mình.
“Cậu vừa nói cái gì? Tử Hạ đã gặp Nghiên Nghiên khi nào?”
“Là sáng hôm sau khi cậu gặp tai nạn. Hôm đó Triệu An Nghiên muốn vào trong thăm cậu, nhưng bị Tử Hạ bắt gặp rồi không cho vào. Sau đó thì xảy ra mâu thuẫn, sẵn trớn đang giận tôi cũng nói luôn vài lời, kết quả lại thấy cô ta bật khóc. Còn nói không phản bội cậu, người cô ấy yêu cũng là cậu. Nghe mà buồn cười thật ấy chứ.”
Bành Thái Công vô tư nói, nhưng Phó Nhất Trác thì càng cau chặt mày kiếm. Nếu cách đây vài phút anh còn không dám nghĩ Triệu An Nghiên vẫn yêu thương anh, nhưng bây giờ anh đã có thể tin tưởng tuyệt đối.
Phó Nhất Trác chậm rãi suy nghĩ lại từng chút một, đến khi anh có thể ngầm hiểu được mọi chuyện thì mới quay mặt lên nhìn Bành Thái Công.
“Mấy hôm nay cậu có gặp cô ấy không?”
“Hai hôm trước thì có, tôi thấy cô ta đứng trước cửa phòng bệnh lén nhìn cậu một lúc rồi đi. Từ hôm đó tới giờ thì không gặp nữa, kể cả mấy cuộc họp gần đây đều do Cao Thương Húc đứng ra thay mặt. Chả hiểu cô ta đang làm cái gì nữa.”
“Lão Công, tôi muốn sang Luân Đôn.”
Vừa dứt lời thì đã nghe được câu nói của Phó Nhất Trác khiến Bành Thái Công bất giác đơ ra.
“Sang đó làm gì nữa? Chân cẳng thế này mà đi đâu?”
Bằng nét mặt đã cương quyết, Phó Nhất Trác dứt khoát đáp:
“Cậu không cần biết, chỉ cần cậu đi cùng tôi là được.”