Rời khỏi sân thượng để trở lại phòng khách, tại căn hộ của Phù Khánh Anh.
Cô nhìn vào phòng bếp, nơi ấy đang có một người đàn ông đã từng hết lòng chăm sóc cho cô suốt một khoảng thời gian dài, hắn đối với cô là chân thành. Nhưng cũng vì tấm chân tình quá lớn ấy đã khiến tâm lý dần trở nên lạc lạc.
Vì yêu mà điên cuồng chiếm hữu, cưỡng cầu những thứ vốn dĩ chẳng hề mang tới hạnh phúc, để rồi khiến bản thân dần đi vào con đường sai trái, liệu có đáng hay không?
“Tiểu Nghiên, vào ăn cơm đi em. Hôm nay anh có nấu nhiều món em thích lắm.”
Từ bếp vọng ra giọng nói vui vẻ, ôn hòa của Phù Khánh Anh, làm lòng cô càng thêm nặng nề.
Thật ra Phù Khánh Anh chẳng sai gì cả, cái sai của hắn là yêu quá hóa cuồng. Càng cưỡng cầu thì dã tâm càng lớn. Sống trên đời này, đôi khi cố chấp quá lại chính là thứ đưa đẩy cuộc sống của chính mình dần đi vào ngõ cụt.
Triệu An Nghiên thở hắt ra một hơi, sau đó mới bước vào bếp. Chuyện gì cần đối mặt, dĩ nhiên phải đối mặt cho xong, và có lẽ bữa tối hôm nay là bữa ăn cuối cùng của cả hai.
Advertisement
“Em ăn đâu có bao nhiêu, anh nấu nhiều món thế làm gì.”
“Anh muốn bồi bổ cho em, chứ nhìn em gầy quá, anh xót lắm.”
Phù Khánh Anh đặt bát canh lên bàn, và đó cũng là món ăn cuối cùng còn lại. Hắn tháo tạp dề trên người xuống, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô.
“Em không thích cơ thể mũm mĩm quá, như vậy mặc vest sẽ không đẹp.”
Advertisement
“Xấu đẹp không quan trọng, sức khỏe mới quan trọng.”
Phù Khánh Anh cười hiền hòa, anh vừa ngồi xuống thì đã bắt đầu gắp thức ăn cho Triệu An Nghiên.
“Vậy còn sức khỏe của anh thế nào rồi?”
“Anh khỏe nhiều rồi, chắc nay mai là có thể trở lại với công việc.”
“Ừm, sẵn tiện em muốn nói với anh luôn, về cổ phần của em trong công ty em đã nhờ Luật sư sắp xếp chuyển nhượng sang tên anh rồi. Em cũng kí tên xong, về sau Luật sư sẽ liên hệ với anh.”
Phù Khánh Anh có vẻ bất ngờ khi nghe qua quyết định của Triệu An Nghiên, hắn nói:
“Anh tưởng lần này em về là sẽ ở lại đây cùng làm việc với anh luôn chứ…”
“Em đâu có lí do gì để ở lại đây, trong khi người em yêu đang ở một nơi khác.”
Giọng nói của cô dù đã cố gắng lắm rồi, nhưng vẫn không thể giấu đi sự lạnh lùng. Chính trạng thái ấy cũng đã khiến Phù Khánh Anh trầm sắc, thậm chí còn hơi chau mày.
“Em với anh ta vẫn chưa chia tay?”
“Sao anh lại nghĩ bọn em đã chia tay?”
Triệu An Nghiên nhướng mày nhìn nam nhân đối diện, cô đang từng bước thăm dò hắn ta, chỉ để mong hắn sẽ thành thật nói ra mọi chuyện, thì ít ra sẽ nhận được tha thứ từ cô.
Nhưng có vẻ như Phù Khánh Anh vẫn cố chấp, hắn cười trừ cho qua rồi giở ra ngôn từ giảo biện:
“Anh nói bừa thôi, vì không nghĩ rằng anh ta sẽ cho phép em đến ở với anh thế này.”
Cô khẽ cười nhạt, đôi đũa đang cầm trên tay cũng đã buông xuống. Bữa ăn này, căn bản cô nuốt không trôi.
“Phó Nhất Trác không ngăn cản em làm bất cứ một điều gì cả, vì anh ấy hiểu, tôn trọng và tin tưởng em. Chính vì quá tôn trọng, cho nên mới bị kẻ có dã tâm dễ dàng lừa gạt. Trong khi bản thân ủy khuất, âm thầm chịu đựng đau khổ cũng không muốn làm lớn chuyện khiến em gặp phải phiền phức.”
Mỗi một câu nói của Triệu An Nghiên đều khiến Phù Khánh Anh chột dạ, hắn ta cũng buông đũa và đang cố trưng ra
gương mặt điềm nhiên vô cùng gượng gạo.
“Em nói gì anh không hiểu.”
“Anh không hiểu thật hay là đang cố tình không hiểu đây Phù Khánh Anh?”
Triệu An Nghiên đã tức giận, cô nhìn người đàn ông đó với ánh mắt vô cảm cùng sự thất vọng to lớn. Cô cũng muốn giữ lại một chút gì đó tốt đẹp giữa cả hai, nhưng sự cố chấp của hắn khiến cô không còn đè nén được nữa.
“Tại sao anh lại làm vậy với em?”
Cô đã hạ giọng, trong câu nói là cảm xúc của thất vọng. Kết quả đáp trả lại cô là sự im lặng từ phía đối phương.
Mãi đến một lúc sau thì hắn ta mới trầm giọng lên tiếng:
“Em đã biết hết rồi đúng không?”
“Từ khi em quay trở lại đây, thì mỗi một giây phút trôi qua em đều hi vọng anh sẽ thú nhận với em, em không muốn tự mình điều tra đâu. Nhưng anh lại khiến em không còn đủ kiên nhẫn.”
“Anh làm vậy cũng chỉ vì quá yêu em thì sai sao?”
Phù Khánh Anh nhìn thẳng vào mặt Triệu An Nghiên, gằng giọng hỏi, đến nước này mà hắn ta vẫn không thể từ bỏ hai từ “cưỡng cầu” thì cô chỉ còn biết lắc đầu.
“Anh cho rằng một khi chiếm đoạt được thân xác này thì tôi sẽ mãi mãi thuộc về anh sao? Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì tôi và Phó Nhất Trác đã sớm kết hôn từ mấy tháng trước rồi kìa, chứ không phải để yên tới bây giờ cho anh có cơ hội bày trò đê tiện đâu.”
Những gì cô nói, khiến Phù Khánh Anh dần trở nên kích động. Hắn trừng mắt nhìn cô, chất giọng phát ra cũng tuyệt nhiên lạnh lùng:
“Em và anh ta đã…”
“Đúng vậy, trước khi chúng tôi chính thức yêu nhau thì đã ở bên nhau rồi. Tôi biết bản thân không thể nào có tình cảm với anh nên mới năm lần bảy lượt chối từ, nhưng anh thì sao? Cứ cố chấp không chịu hiểu, anh cho rằng làm như vậy để chúng tôi xa nhau rồi thì Triệu An Nghiên này sẽ ngã vào vòng tay của anh sao? Anh tưởng tôi là loại người có thể tùy tiện mở lòng đến vậy sao? Phù Khánh Anh, căn bản anh chưa từng hiểu tôi. Trái tim của anh vốn dĩ chẳng chân thành, vì nếu thành thật thì đã không sinh ra dã tâm.”
“EM IM ĐI…”
*Xoảng, choảng…*
Phù Khánh Anh bất ngờ hét lên, hắn ta gạt đổ hết những món ăn trên bàn xuống sàn nhà, trở thành một đống đổ nát, bừa bộn.
Cả hai người lúc này đều đứng dậy, và người đàn ông đó đang từng bước tiến về phía cô gái, còn cô thì cứ lùi lại phía sau, cho đến khi chạm vào vách tường thì mới không cam tâm mà dừng lại.
Hắn ta chống một tay lên mặt tường, tay còn lại khẽ nhẹ nhàng m ơn trớn trên mái tóc của cô, ánh mắt nhìn cô lúc bấy giờ cũng đã khác. Nó không còn là Phù Khánh Anh ôn hòa, trầm tĩnh nữa mà cứ như một kẻ điên cuồng vì yêu.
“Em có biết, một khi em lật bài ngửa thế này thì chính em sẽ gặp nguy hiểm hay không?”