*Cốc cốc cốc…
Phó Nhất Trác đang bón cháo cho “nữ vương” của mình dùng bữa sáng, thì bấy giờ cả hai đều bị tiếng gõ cửa phòng thu hút. Họ cùng nhau nhìn ra thì thấy Bành Thái Công và Tử Hạ đã đi vào.
“Người bệnh chăm sóc cho người bệnh, thương thật nhỉ! Yêu thôi mà, sao lại khổ thế chứ?”
Bành Thái Công vừa vào tới đã lắc đầu, cất lời mỉa mai, sau đó thản nhiên đi qua sofa ngồi xuống. Tử Hạ cũng thế, cô chỉ nhìn qua Phó Nhất Trác bằng ánh mắt hơi tủi thân một chút rồi thôi.
“Chuyện của Phù Khánh Anh thế nào rồi? Anh ta sẽ không được tại ngoại đó chứ?”
Bỏ qua những gì Bành Thái Công vừa nói, Phó Nhất Trác liền đi vào trọng tâm những gì mình đang muốn biết. Nhưng lại nhận được nụ cười khẩy của anh chàng rồi mới nói:
“Trước tiên tôi phải hỏi Triệu tổng đã. Cô ở bên cạnh một người đàn ông tâm lý bất bình thường suốt 5 năm mà không biết sao?”
Advertisement
Triệu An Nghiên khẽ chau mày, nếu cô biết thì có lẽ đã không dính dáng đến anh ta cho đến thời điểm này.
“Anh nói rõ hơn đi.”
“Theo như những gì Cảnh sát nói thì Phù Khánh Anh có dấu hiệu mắc bệnh tâm thần. Qua nhiều bài test tâm lý cho thấy hắn bị hội chứng rối loạn nhân cách, cộng thêm tác động của căn bệnh u não đang hoành hành khiến tinh thần hắn không ổn định nên dẫn đến tình trạng không kiểm soát được hành vi. Bình thường những gì hắn muốn nhưng lại không thực hiện được thì một khi bệnh tình tái phát sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ và làm ra những chuyện thiếu tự chủ. Cho nên đó là nguồn cơn dẫn đến những sự việc đã diễn ra với cô. Ngoài ra chắc cô vẫn không biết tình hình hiện tại của công ty ở đây đang như thế nào đâu nhỉ?”
Càng nghe thì Triệu An Nghiên càng cau chặt đôi mày thanh tú.
“Anh nói thì nói cho rõ luôn đi.”
Advertisement
“Thì chính vì hắn ta mắc bệnh nên những tháng gần đây công ty đều làm ăn thua lỗ, dẫn đến sắp phá sản, bây giờ những con nợ đang tìm tới người có số cổ phần lớn nhất trong công ty để tính sổ đấy. Theo như lời hắn ta thành thật khai báo thì con số đó không hề nhỏ đâu. Lần này cô gặp rắc rối lớn rồi, âu cũng là vì quá tin tưởng mới có cớ sự hôm nay.”
“Xem ra anh cũng biết nhiều chuyện về chị ta quá nhỉ?”
Bấy giờ Tử Hạ mới lên tiếng tán thưởng, nhưng lại nhận được nụ cười nhạt của Bành Thái Công.
“Anh chỉ làm theo căn dặn của ai kia nên mới đi tìm hiểu một chút thôi, không ngờ lại tìm ra được không ít vấn đề.”
“Rồi tôi có bảo cậu nói ra ở đây à?”
Lúc này Phó Nhất Trác mới trầm giọng lên tiếng, trong khi đó sắc mặt của Triệu An Nghiên cũng chẳng còn tốt đẹp.
Cô không ngờ rằng trong cuộc đời của mình lại va phải hai người đàn ông mang đến cho mình biết bao tổn thương và phiền phức.
Có lẽ số cô mệnh khổ, kiếp trước nợ người nên kiếp này phải trả. Chẳng biết sau này còn có sóng gió gì ập tới nữa hay không? Một mình cô đâu thể gồng gánh chống chọi giữa dòng đời khắc nghiệt mãi.
Đang lúc chìm đắm suy nghĩ thì cô chợt nhận được hơi ấm từ bàn tay, nhìn xuống đã thấy Phó Nhất Trác đang nắm tay cô rồi.
“Đừng lo, anh sẽ cùng em vượt qua tất cả!”
Bao nhiêu nỗi lo trong lòng dường như đều được câu nói của người đàn ông mang đi mất. Trên môi cô gái cũng dần vẽ nên nụ cười hạnh phúc.
“Hic…hic…cuối cùng thì người mà anh chọn cũng không phải là em…huhu…”
Bầu không khí đang êm ả trôi qua thì bỗng dưng lại vang lên tiếng khóc lẫn câu nói nghẹn ngào của Tử Hạ,
khiến tất cả mọi người đều giật mình, cùng chuyển mắt nhìn qua cô gái ấy.
Thấy vậy, Triệu An Nghiên liền nhỏ giọng khẽ hỏi Phó Nhất Trác:
“Cô ấy bị sao vậy anh?”
“Bị thất tình. Để khi nào có cơ hội anh sẽ kể cho em nghe rõ hơn về cô ấy.”
“Dạ!”
Cả hai lại nhìn nhau mỉm cười, sau đó Phó Nhất Trác còn ôm Triệu An Nghiên để cô tựa vào lòng mình, mặc cho Tử Hạ đang khóc ngày càng to hơn.
“Anh không định dỗ cô ấy hả?”
Phó Nhất Trác lắc đầu:
“Càng dỗ sẽ càng khóc lâu hơn, nên cứ để tự nhiên vẫn tốt hơn.”
Thế rồi cả nhóm ba người đều ngồi yên nhìn Tử Hạ khóc, nghe một hồi Bành Thái Công cũng phải bịt kín hai tai lại.
Đến phút cuối vì không chịu được nữa mà anh bất giác hô lên:
“Tử Hạ à, em đừng có khóc nữa mà… Cậu ấy không yêu em, thôi thì em yêu anh đi.”
Ngay lập tức Tử Hạ đã ngừng khóc, cô chuyển mắt nhìn sang Bành Thái Công và trong lòng bắt đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới, từ ngoại hình cho tới tính cách, khiến anh ta chợt cảm thấy bất an đang bủa lấy.
“Này này, em làm gì mà nhìn anh ghê vậy?”
“Em nghĩ hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau đi. Tự nhiên em thấy thích anh rồi, lão Công!”
Một lời đề nghị như sét đánh ngang tai khiến Bành Thái Công đơ ra ngay tại chỗ, trong khi đó Phó Nhất Trác và Triệu An Nghiên lại âu yếm bên nhau mà bật cười.
“Cái con bé này, em nhỏ hơn anh tận bảy tuổi thì làm sao mà yêu nhau cho được chứ…”
Tử Hạ bĩu môi phủ nhận những gì Bành Thái Công vừa nói, sau đó cô liền chủ động nhích người sang, ôm lấy cánh tay của người đàn ông ấy.
“Yêu nhau thì quan trọng gì tuổi tác, miễn sao thật lòng yêu thương, tôn trọng lẫn nhau là được rồi.”
“Hơ hơ…”
Bành Thái Công cười mà miệng méo xệch, nét mặt sượng trân, như thể phen này là tự chuốc lấy phiền phức chắc rồi.
Chắc ai ai cũng biết rằng yêu phải một người trẻ con thì bạn phải có tấm lòng kiên nhẫn và tinh thần thép thì mới có thể uốn nắn cô gái của mình từ từ trở nên trưởng thành.
Nhưng đối với Bành Thái Công anh thì dễ dầu gì làm được. Trong khi mẫu người anh thích càng không giống như Tử Hạ.
“Nếu đã chốt kèo rồi thì tự lên kế hoạch cho chính mình đi, đừng ở đây làm phiền vợ chồng tôi nữa.”
Lại thêm một gáo nước lạnh từ Phó Nhất Trác tạt vào mặt, làm Bành Thái Công ấm ức khốn cùng, anh chỉ tay vào mặt người anh em của mình mà gật đầu trong trạng thái vừa bất lực vừa tức.
“Phó Nhất Trác, cậu hay lắm! Đồ cái thứ có sắc quên bạn, ông đây hiểu rồi đấy. Sau này có bị “đá” thì đừng có tìm ông nữa nhá!”
Nói xong, Bành Thái Công liền hậm hực rời đi. Thấy vậy Tử Hạ cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Bởi một khi tình yêu đã đến thì chạy đâu cho thoát!