Nếu lần trước người mở màn cuộc yêu đương ân ái là Triệu An Nghiên, thì lần này cũng vẫn là người con gái ấy “khai xuân mở tiệc.”
Tiệc đầu tiên là tiệc mật ngọt ngào được diễn ra bằng một nụ hôn nồng cháy do chính cô ban tới cho người đàn ông của mình.
Cô vẫn vòng tay qua cổ nam nhân của mình, hôn anh một cách say đắm, chiếc đầu nhỏ cứ xoay trở nhịp nhàng theo nhip điệu nụ hôn. Từ vành môi mềm mại lại bị mυ"ŧ đến sưng mọng nhưng hầu như vẫn chưa ai thỏa mãn.
Đầu lưỡi đinh hương xuyên qua hàm răng trắng ngọc, cứng rắn của anh, tịnh tiến vào khoang miệng mang theo hương vị mật tình của người đàn ông mạnh mẽ. Cô dùng lưỡi trêu đùa đầu lưỡi của anh trong thích thú, từng tuyến nước bọt khác hẳn dần dà hòa quyện vào nhau. Nụ hôn ngọt như viên kẹo bạo hà the mát, làm sảng khoái lòng người.
Giữa cảnh đêm, với từng làn gió mát rượi, khoảng không gian tĩnh lặng chốc lát lại vang lên những âm thanh ướŧ áŧ giữa hai khuôn miệng ma mị, mỗi lúc họ quấn lấy nhau càng chặt, càng mạnh thì âm thanh đó lại vang lên càng rõ, chứng tỏ nhiệt huyết dâng tràn khắp cả con tim.
Advertisement
Đôi bàn tay nam nhân đặt bên eo cô gái, chả hiểu sao lại không chịu ở yên mà bắt đầu tiến xuống bên dưới, vuốt v3 cặp đùi quyến rũ của cô gái, khi bàn tay ranh ma định xuyên qua khỏi lớp váy ngủ thì lại bị Triệu An Nghiên bất ngờ bắt lấy, nụ hôn cũng vội vàng kết thúc.
“Chúng ta vẫn đang ở ngoài ban công! Anh định phóng túng giữa trời đêm trăng sáng thế này luôn sao?”
“Chỉ sợ em ngại thôi!”
Advertisement
Nói rồi, Phó Nhất Trác lại lao tới chiếm trọn môi mềm, lần này anh chiếm thế thượng phong, được đà nên không muốn dừng lại.
Thấy anh không tiết chế được thì Triệu An Nghiên vẫn chiều, cô vẫn đáp trả nụ hôn của anh, nhưng cơ thể lại đồng thời cử động. Cô cùng anh đứng dậy, lần theo hướng đi quen thuộc mà dần lùi về sau để trở vào phòng, trong khi đó nụ hôn nhiệt huyết ấy vẫn đang được diễn ra không bỏ lỡ một giây nào.
Sau nhiều lần sơ ý va phải vài vật dụng thì họ cũng đặt chân vào phòng. Bằng trí nhớ và hành động chuẩn xác thì dù đang hôn nhưng lúc đi ngang công tắc điện, Triệu An Nghiên vẫn với tay tắt bớt đèn, tiện tay đóng luôn cửa ban công, sau đó mới lùi về giường ngủ, cô đặt tay lên hai bên man tai của người đàn ông, khẽ đẩy đầu anh ra để kết thúc nụ hôn, vì bấy giờ dưỡng khí trong cô đã dần cạn kiệt.
“Anh từ từ đã!”
Hai thân thể đứng song song nhau, trán cô tựa hờ lên mũi anh, giữa cả hai là hơi thở gấp gáp không tuân theo quy luật.
Sau vài giây, ánh mắt nam nữ lại giao nhau khi Triệu An Nghiên đã ngẩng mặt lên nhìn anh. Dù không hẹn nhưng trên môi họ lại cùng lúc xuất hiện nụ cười như đã hiểu nhau tự kiếp nào.
Phó Nhất Trác vẫn luôn ôm eo cô gái, và tay cô cũng chưa từng rời khỏi vòng cổ của người đàn ông. Lúc này, Triệu An Nghiên khẽ lên tiếng:
“Anh muốn chúng ta sinh mấy đứa?”
“Thế anh muốn biết lúc sinh em bé có đau hay không trước đã.”
“Đương nhiên là đau, đau như bị gãy hai mươi cái xương sườn cùng lúc vậy, nhưng em không sợ. Anh nói đi, anh muốn chúng ta có bao nhiêu đứa con?”
“Anh muốn một đứa, trai gái gì cũng một.”
Dĩ nhiên là khi nghe cô nói sẽ đau như vậy thì Phó Nhất Trác nào nỡ lòng để cô
chịu đau nhiều lần, nên anh đã nói chỉ muốn một đứa con. Và dù anh có đang nghiêm túc thì Triệu An Nghiên vẫn sẽ làm theo ý mình.
“Còn em thì thích cả trai lẫn gái, ít nhất cũng ba đứa, cho nên anh phải thực hiện trọng trách vĩ đại này cho trọn vẹn đấy!”
Nói rồi, Triệu An Nghiên liền ngăn cản lời nói của người đàn ông bằng cách tặng cho anh một nụ hôn. Lần hai chủ động đương nhiên sẽ còn nhiệt tình hơn cả lần trước, vì bàn tay cô đã bắt đầu tìm tới dãy cúc áo sơ mi của Phó Nhất Trác mà giở trò lộng hành.
Bình thường cô đã mạnh mẽ, trong chuyện phòng the lại mạnh dạn không tưởng, khiến Phó Nhất Trác lần nào cũng bị thôi thúc.
Cô có động thái thì anh cũng bắt đầu động tay. Đôi tay nam nhân mang theo ma lực bắt đầu tìm tới tà váy của người phụ nữ, anh mơn trơn cặp đùi thon thả của cô như thể đang âm thầm khi3u gợi sự hưng phấn.
Bấy giờ Triệu An Nghiên lại bắt đầu bước lùi, đến khi chân cô chạm vào thành giường ngủ thì mới dừng lại, sau đó bất ngờ xoay vòng 180 độ, thay đổi vị trí với Phó Nhất Trác, và cô còn đẩy anh ngã xuống giường.
Lúc này, hai vạt áo của Phó Nhất Trác hờ hững tạt qua hai bên sau khi không còn sự liên kết từ cúc áo, để cơ ngực tráng kiện cứ vậy hiện ra mồn một trong tầm mắt nữ nhân.
Sau đó cô cũng ngồi xuống nệm, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, những ngón tay thon dài dần uyển chuyển trên khắp các cơ ngực của người đàn ông. Đặc biệt thích trêu đùa nhụy h0a bé xíu trên hai bên lớp xương sườn.
Một màn gợϊ ȶìиᏂ khiến thân thể nam nhân dần dà tăng nhiệt, hưng phấn đang từng lúc dâng cao dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Anh nằm phơi thân trên giường, để mặt cho người con gái ấy tung hoành khắp nơi, khi yết hầu anh chuyển động là một lần tuyến nước bọt [email protected] muốn được nuốt xuống. Dù điều hòa vẫn đang mở nhưng mồ hôi lại rịn ra không ngừng. Đến khi bị thôi thúc đến không chịu được, anh liền bắt lấy bàn tay hư hỏng của cô và nói:
“Vợ, em hư quá… Anh sẽ không chịu được mất…”
Được khen, Triệu An Nghiên liền cười tà mị. Cô chống một tay xuống nệm, ngang vai Phó Nhất Trác, tay còn lại thì dùng ngón trỏ tiếp tục trêu ghẹo vành môi mỏng bạc tình của người đàn ông ấy, miệng nhỏ khẽ cất lời nỉ non:
“Không chịu được, thôi thì dừng lại nhé?”
Cô vừa dứt câu, Phó Nhất Trác đã nắm tay cô, sau đó xoay người áp đảo Triệu An Nghiên nằm xuống giường để anh vào thế tấn công.
Đầu gối anh quỳ xuống nệm ngang hai bên hông cô gái, hai tay cũng nắm tay cô đặt xuống nệm. Mắt phượng mạnh mẽ mang theo ngọn lửa du͙© vọиɠ trỗi dậy, dâng trọn cho cô. Anh từ từ cúi xuống gần kề với khuôn mặt tinh nghịch, môi mỏng khẽ cười tà mị, đôi lời bộc bạch thầm nhắn nhủ bên tai bạn đời:
“Anh không thể dừng, vì dừng lại sẽ chết!”