Giản Ninh nói xong liền liếc nhìn khuôn mặt u ám của Phó cẩn Diễn, không đợi anh đáp lại liền xoay người đi vào phòng tắm.
Phó Cẩn Diễn ngồi trên ghế sô pha, dùng đầu lưỡi chạm vào sườn má, không nói gì.
Sau khi Giản Ninh đi vào phòng tắm, bề ngoài cô không có bình tĩnh như vậy, lưng dán vào cửa, xoa xoa hai tay, thở ra một hơi.
Khi Giản Ninh thay quần áo xong bước ra khỏi phòng tắm, Phó cẩn Diễn đã rời đi, cô mím nhẹ khóe môi, mang giày cao gót bước ra khỏi phòng.
Giờ này, cô đã lỡ giờ làm việc, Giản Ninh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, dứt khoát lấy điện thoại ra gọi điện xin phép nghỉ một ngày.
Vừa cúp điện thoại xong, Giản Ninh đang định cất điện thoại trở lại trong túi xách thì Kỷ Trạch gọi điện đến, giọng điệu đầy lo lắng: "Ninh Nhi, em đang ở đâu?"
"Em ở! " - Giản Ninh nghẹn lại, sợ Kỷ Trạch lo lắng nên không trực tiếp trả lời mà nói chuyện vòng vo, mềm giọng hỏi: "Anh ở đâu vậy?"
"Anh đang ở trong thành phố, ngày hôm qua em! Không có sao chứ?" -Kỷ Trạch lắp bắp nói.
Kỷ Trạch là người không thể che giấu được chuyện gì, chỉ bằng một câu nói, Giản Ninh có thể nghe được hiểu được ý tứ của hắn.
"Anh biết rồi sao?" - Giản Ninh hỏi.
Cách điện thoại hô hấp của Kỷ Trạch cứng lại: "Anh muốn nói rằng chuyện xảy ra đêm qua không liên quan gì đến anh, em tin không?"
Kỷ Trạch nói xong, không nghe thấy Giản Ninh trả lời, tiếp tục nói: "Buổi sáng hôm nay anh mới biết được em đã xảy ra chuyện.
Tối hôm qua anh đánh bài đến nửa đêm, anh gửi tin cho em nhưng mà em không trả lời, anh nghĩ là em ngủ rồi.
Sau đó, mọi
người lại đi ăn khuya, em họ anh uống say, ầm ĩ đòi trở về thành