Hai người, một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, nhìn nhau vài giây, Giản Ninh bực bội: "Anh không phải là uống say rồi đấy chứ? Có muốn tôi gọi trợ lý Kha đến đón anh không?"
Phó Cẩn Diễn mở rộng hai chân, cởi bỏ cúc áo sơ mi đen, dưới ánh đèn mờ ảo, bộ dạng của anh càng thêm phóng đãng không kiềm chế được.
Phó Cẩn Diễn mở đôi môi mỏng, giọng nói mê hoặc: "Gọi anh trai.
"
Giản Ninh cảm thấy Phó cẩn Diễn đã say.
Hơn nữa còn say không hề nhẹ.
Phó Cẩn Diễn nói xong, thấy Giản Ninh giật mình tại chỗ, đáy mắt anh liền xẹt qua ý cười: "Thế nào? Không muốn gọi à?"
"Anh trai.
" - Giản Ninh gọi, trên mặt không có thêm biểu cảm nào hết.
Nghe thấy Giản Ninh gọi, Phó cẩn Diễn liền nheo nheo mắt lại, giống như không hài lòng, nhướng mày: "Gọi lại lần nữa, gọi anh trai.
"
Giản Ninh:"!
Giản Ninh không biết Phó cẩn Diễn từ khi nào mà lại quái gở như vậy, khi say rượu, thích bắt người khác gọi mình là "anh trai", cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần ba giờ sáng rồi, cô liền nhếch môi: "Anh trai.
"
Sau khi Giản Ninh nói xong, thân mình Phó cẩn Diễn như chìm sâu vào ghế sô pha, Giản Ninh hoàn toàn không có kiên nhẫn, đem cốc nước đặt trên bàn xong, liền xoay người, lập tức quay về phòng ngủ.
Điện thoại của Giản Ninh đặt ở trên đầu giường phòng ngủ, cô bước vào phòng ngủ, liền cầm điện thoại lên, bấm số của Kha Dĩ