“ Giận anh à? Thôi đừng giận mà! Lâu rồi anh không được chạm vào em, nhớ tới điên được, hihi.” Từ Văn Diệu vừa nịnh nọt vừa ôm lấy cậu từ phía sau. “ Chưa xin phép em mà đã công hạ căn cứ điểm của em là anh sai rồi! Xin lỗi, là anh không đúng! Nhưng hai tuần này anh toàn lấy tay an ủi. Bây giờ em không cho anh thỏa mãn sao anh chịu nổi? Đừng giận nữa mà! Ngoan, cục cưng! Đừng giận! Anh còn chưa ngắm kỹ em, xoay qua cho anh nhìn cái nào, nhớ em chết đi được ấy!”
Vương Tranh bị anh cưỡng chế lật người lại, mặt đối mặt. Từ Văn Diệu mặt mày tươi rói, mỉm cười vuốt tóc cậu đầy yêu chiều, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng từ chân mày xuống tới cằm: “ Tiểu Tranh, em thật là đẹp!”
“ Đi chết đi!” Vương Tranh phất tay anh ra. “ Anh về hồi nào? Sao về mà không gọi điện thoại nói với em câu nào?”
“ Không phải anh đã khiến em rất bất ngờ đấy sao?”
“ Bất ngờ thì bất ngờ, cũng không nên vừa về đã đè em xuống? Từ Văn Diệu, đây không phải bất ngờ mà là hết hồn đó!”
“ Em nói nghe như em chẳng chút thích thú vậy đó?” Từ Văn Diệu sáp tới hôn cậu một cái. “ Lúc nãy là ai đã quấn chặt lấy anh không rời, hả?”
Vương Tranh đỏ mặt, không chút nhún nhường: “ Vì em thương xót anh, thấy anh bị dục vọng thiêu đốt nên mới làm vật hy sinh đó!”
“ Phải, phải! Em là tốt nhất! Em hy sinh bản thân để thành toàn tập thể!” Từ Văn Diệu hạ lưu nói. “ Em đã thành công dùng thân thể mà cứu vãn người đang lỡ bước lạc đường như anh! Hay là cứu vớt thêm lần nữa đi?”
“ Biến!” Vương Tranh lấy gối đập vào người anh. “ Anh bớt nham nhở đi!”
Từ Văn Diệu khoái chí cười to, bật người ngồi dậy đè lên Vương Tranh, hôn cậu một trận tối trời tối đất mới chịu buông ra. “ Cảm giác vừa rồi thế nào? Thích chứ?”
“ Lui lui tới tới cũng chỉ có mấy chiêu đó! Sảng khoái cái rắm!”
“ Thế ai cứ hét thất thanh lên vậy?” Từ Văn Diệu bắt chước giọng cậu: “ Anh, anh à, tha cho em đi! Em chịu hết nổi rồi! Ư, dễ chịu quá, nhanh một chút…”
Vương Tranh mặt đỏ lựng, rống lên: “ Là vì em nể mặt anh, lo lòng tự tôn của anh bị tổn thương!”
Từ Văn Diệu với tay vào trong chăn, sờ từ chân lên tới giữa đùi Vương Tranh, bình thản nói: “ Cục cưng đúng là hiểu anh quá xá! Tự tôn của anh rất dễ bị tổn thương lắm, em lại hét lên lần nữa cho anh nghe đi!”
Người Vương Tranh run lên một trận, khó khăn đáp: “ Đừng, Văn Diệu… đừng chạm vào đó… xin anh mà…”
Thân thể Vương Tranh bây giờ mẫn cảm vô cùng, không dễ dàng kháng cự được khiêu khích của Từ Văn Diệu, nên cả người ửng đỏ cả lên, thở dốc liên hồi, thốt không ra lời. Từ Văn Diệu nhìn người yêu đầy quyến rũ, cảm thấy cổ họng khô khát nhưng lại chẳng dám xuống tay, đành bỏ cuộc, lưu luyến nói: “ Được rồi! Được rồi! Anh không làm gì cả!”
Vương Tranh nhìn anh cảnh giác, kéo chăn che kín người.
“ Anh thật sự không làm gì hết! Cơ thể em yếu ớt, không thể hao tổn sức lực vì chuyện này quá nhiều.” Từ Văn Diệu thở dài, nói đầy bất đắc dĩ: “ Đừng che che đậy đậy vậy chứ! Anh không chạm vào em, thề đó!”
Vương Tranh đáp: “ Chỉ có kẻ ngốc mới tin cầm thú như anh! Biến ngay! Đêm nay không cho anh ngủ chung giường với em!”
Từ Văn Diệu rú lên: “ Không phải chứ! Em thật nhẫn tâm mà!”
“ Anh còn cằn nhằn nữa thì ngủ ngoài phòng khách hết tuần sau cho em!”
“ Anh sai rồi! Anh biết sai rồi mà! Đừng phạt anh chứ! Em thưởng phạt chẳng phân minh! Anh không phục! Anh muốn báo án!”
Vương Tranh cười nhạt. “ Tính chống án à? Nhà này ai làm chủ? Em hay anh?”
“ Em!” Từ Văn Diệu đáng thương đáp.
“ Đương nhiên rồi!” Vương Tranh chớp chớp mắt, vươn chân đá anh một cái. “ Mau đi rót cho ngài đây ly nước!”
“ Hả?”
“ Ngài khát, mau đi rót nước, trở về… rồi tính! Yên tâm, ngài đây sẽ không bạc đãi nhà mi đâu!”
Từ Văn Diệu ôm vẻ mặt thương tâm đi rót nước cho Vương Tranh, sau đó hầu hạ cậu uống nước, rồi mới đến phiên mình lấy ly nước uống hai hớp. Sau khi uống nước xong, Vương Tranh hắng giọng mấy tiếng, tựa đầu vào giường mà rằng: “ Hỡi thần dân kia, nhà ta rất dân chủ, bây giờ ta sẽ giải thích i biết vì sao mi lại bị phạt như thế. Đầu tiên là vì động cơ của mi không trong sáng?”
“ Ô hay, tôi làm gì mà phán động cơ không trong sáng?”
“ Tại sao mi lại trốn ở góc cầu thang dọa ta sợ? Rồi còn không nói không rằng vác ta vào nhà, sau đó liền làm bậy hả?”
“ Không phải vì tôi nhớ đại nhân ngài sao?”
“ Nói nhảm!” Vương Tranh cao giọng. “ Ta đã thấy cả rồi, hành lý của mi vẫn còn để trong phòng khách, chứng minh mi vừa về không lâu, sau đó xuống lầu tính đón ta phải không? Theo tính cách của mi hẳn là đã chuẩn bị quà cho ta trong túi chứ hả?”
Từ Văn Diệu phì cười, gật đầu nói: “ Phải, ngài nói đều đúng cả.”
“ Thế vì sao quà chưa lấy ra tặng, chuyện chưa nói đã vội vàng ôm ta vào nhà mà làm bừa rồi?”
Từ Văn Diệu sượng người, không đáp.
“ Anh à,” Vương Tranh hạ giọng, chồm tới nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “ Anh đã thấy Lý Thiên Dương đưa em về phải không?”
Từ Văn Diệu hừ một tiếng.
“ Em chỉ là tình cờ gặp anh ta thôi, vì xem anh ta là bạn cũ nên nói chuyện mấy câu.” Vương Tranh kiên nhẫn giải thích. “ Không nói chuyện trước đây, thực ra chỉ riêng việc quen biết nhiều năm thì em cũng không thể cư xử với anh ta như kẻ thù được. Chúng ta đâu ai còn trẻ con nữa! Lẽ nào anh không tin em?”
Từ Văn Diệu lắc đầu.
Vương Tranh mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, kéo tay anh choàng qua vai mình. “ Không phải anh không tin em, mà vì anh cảm thấy không thoải mái, sợ cái này sợ cái kia, có phải không?”
Từ Văn Diệu ôm Vương Tranh thật chặt, cằm gác lên trên bờ vai trần của cậu, ngẫm nghĩ một chút lại giở thói xấu cắn vai cậu một cái.
Vương Tranh không thèm chấp nhặt, xoa lưng anh mà rằng: “ Này, quý ngài giấm chua[1], ngài nói xem, có phải là ngài đã chuyện bé xé to rồi không?”
[1] Ám chỉ người ưa ghen tuông.
Từ Văn Diệu cọ mặt vào vai Vương Tranh, hờn dỗi nói: “ Anh khó chịu! Lần sau không được ngồi lên xe anh ta nữa! Cái xe cùi đó có gì hay, không phải chỉ là Volkswagen Phaeton thôi hay sao? Chỉ có thằng đần mới bỏ hơn một trăm vạn ra mua loại xe đó!”
Vương Tranh cố nhịn cười. “ Phải, chỉ có chiếc Touareg của anh là thoải mái nhất thôi chứ gì?”
“ Đương nhiên!”
“ Được rồi, sau này sẽ không ngồi xe anh ta nữa!” Vương Tranh hỏi: “ Anh đã hết giận chưa?”
“ Ừ.” Từ Văn Diệu gật đầu.
“ Cơ mà, vì anh cố tình gây sự nên đêm nay ngoan ngoãn ra phòng khách mà ngủ. Quyết định vậy đi!”
“ Không được! Anh ngồi máy bay những mười mấy tiếng về đây đó! Mệt chết được! Bây giờ anh chỉ muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon! Em xem, anh kiệt sức rồi này!” Từ Văn Diệu vừa nói vừa ôm Vương Tranh ngả xuống gối, nhắm mắt nói: “ Anh ngủ rồi này!”
Một giây sau, Từ Văn Diệu liền ồ ồ ngáy to khiến Vương Tranh phải bật cười, yêu thương xoa đầu anh, sau đó vươn tay tắt đèn rồi rúc vào trong lòng anh. Được nằm gọn trong vòm ngực rộng lớn và ấm áp thì thấy an bình vô cùng, cậu khẽ khàng nhắm mắt lại.
Nồi cháo thịt bằm cùng rau khô đang sôi sùng sục trên lò, hầm chừng gần một tiếng rưỡi thì hạt gạo dần mềm và tơi ra cuồn cuộn từng hạt lóng lánh. Đây là một bữa sáng vô cùng bình thường, mùa hè đã đến, Vương Tranh tắt máy lạnh, mở cửa sổ, để nắng sớm và gió mát tràn vào phòng. Trong không khí thoang thoảng mùi cải muối cùng mùi bánh bao vừa được hấp chín. Đây là loại bánh bao trứ danh của một tiệm bánh lâu đời ở thành phố G, Vương Tranh thường tới đó mua về trữ trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì lấy ra mà hấp lên, bánh luôn luôn mang mùi thơm và vị tươi mới. Vương Tranh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, cũng đủ lâu rồi, bèn vặn lửa nhỏ, cởi tạp dề bước ra khỏi nhà bếp, khẽ khàng vào phòng ngủ. Từ Văn Diệu vẫn nằm ngửa mặt ngủ say sưa.
Anh cứ ngủ li bì như thế những hai ngày nay. Tới bây giờ vẫn cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay từ châu Âu về. Nhưng tức nỗi là vừa về chẳng chịu nghỉ ngơi gì, đã tinh trùng xộc lên não mà đè Vương Tranh xuống giải quyết vấn đề sinh lý, hệt như cầm thú vậy. Cơ mà ai kia cầm thú khi ngủ lại để lộ ra gương mặt nhìn hiền lành mà trẻ con lắm. cái miệng ngoác rộng ra, thở phì phì, còn mái tóc lúc nào cũng chuốt gel vuốt gọn ra sau giờ lại lòa xòa như tổ chim. Như thể cảm thấy có người cứ nhìn đăm đăm, anh nhíu mày, ư hữ một tiếng thì trở mình vùi đầu vào trong gối, một tay vươn ra ngoài vô thức sờ soạng chỗ nằm kế bên.
Suýt chút nữa Vương Tranh bật cười ra tiếng. Từ Văn Diệu đang tìm cậu, còn người được tìm là cậu đây đang đứng tựa cửa vừa nén cười vừa nhìn kẻ ngủ say như lợn chết vì không kiếm được người yêu mà bất mãn cằn nhằn dăm ba câu, sau đó mở hé một con mắt nhằm kiểm tra xem có thực bên cạnh chẳng còn ai không, tiếp đó thì hừ một tiếng, bò dậy khỏi giường, lơ mơ thò chân xuống đất định tìm dép lê đặng bước ra ngoài.
“ Đi đâu? Toilet phía này.”
“ Không đi toilet, đi tìm Tiểu Tranh cơ!” Từ Văn Diệu mắt cũng không mở, nghiêng đầu mơ màng đắm đuối trả lời cậu.
Vương Tranh thích thú hỏi: “ Tìm ở đâu cơ!”
“ Ở…” Rốt cuộc tới lúc này Từ Văn Diệu mới chịu mở mắt ra, nhìn người cần tìm đang đứng trước mặt liền thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra ôm cậu vào lòng, cọ mặt vào hõm cổ cậu mà rằng: “ Thì ra em ở đây! Đồ tồi, sáng sớm không ngủ mà tính làm gì hả? Nào tới đây cho anh ôm để ngủ nào!”
“ Mặt trời đốt tới mông rồi anh còn ngủ gì nữa? Chẳng phải mấy nhà tư bản thường đi sớm về khuya bốc lột công nhân lao động đó sao?”
“ Đó là tư bản xã hội cũ thôi!” Từ Văn Diệu ôm Vương Tranh cùng ngã xuống giường. “ Ngoan, nằm ngủ với anh thêm chút nữa đi!”
“ Không được, hơn mười giờ, gần mười một giờ rồi! Anh dậy ăn chút gì đi! Cả hai ngày trời tới giờ anh đã ăn uống chút nào đâu!”
“ Anh không ăn cơm, có đói cũng chỉ ăn em thôi!” Từ Văn Diệu đè lên người Vương Tranh, hai tay xấu xa mà mò vào trong áo, xoa nắn thắt lưng cậu một cái rồi bất động, Vương Tranh thở dài, người này vậy mà cũng ngủ cho được.
“ Từ Văn Diệu, đứng lên, nặng chết được!”
Anh vẫn ôm cậu không nhúc nhích.
“ Đứng dậy mau! Em đã nấu cháo, anh ăn một bát cháo nóng rồi ngủ tiếp, được không?”
Ai kia vẫn bất động.
Vương Tranh bất đắc dĩ đẩy anh vài cái, lớn tiếng gọi: “ Anh có chịu đứng dậy không hả?”
“ Không đứng lên nổi!” Từ Văn Diệu nhắm mắt, lẩm bẩm: “ Không có thưởng thì không dậy!”
“ Em nấu điểm tâm cho anh còn không phải thưởng đó sao?”
“ Không đủ,” Từ Văn Diệu chỉ vào miệng mình, mắt vẫn nhắm chặt. “ Phải hôn một cái thì mới chịu!”
Vương Tranh vỗ lên trán anh một cái rõ kêu: “ Dẹp đi! Anh mơ à, còn chưa đánh răng rửa mặt đó!”
Cuối cùng, Vương Tranh cũng không lay chuyển được đứa trẻ to xác Từ Văn Diệu, đành phải hôn vài cái lên má, anh mới chịu kết thúc buổi lễ rời giường của Từ thiếu gia. Chờ sau khi anh lau đi nước trên mặt, mới được xem là tỉnh táo lại. Sau đó mang theo nụ cười vô lại Vương Tranh quá quen thuộc mà bám dính sau lưng cậu, cơm cũng chẳng chịu ăn, khăng khăng đòi Vương Tranh