Tiếng nấc nghèn nghẹn của Tạ Xuân Sinh cũng dần lắng xuống, người sau cơn mệt rũ cũng thiếp đi. Từ Văn Diệu để Quý Vân Bằng ở lại chăm sóc cậu ta, còn mình dẫn Vương Tranh về trước. Anh nhìn đồng hồ, đã quá thời gian quy định của bà Vương, chỉ còn biết gượng cười, chẳng biết lần này bà Vương sẽ cằn nhằn gì nữa?
Vương Tranh nhìn rất có tinh thần, tuy bước đi còn chậm nhưng bước chân rất vững. Từ Văn Diệu lo đêm lạnh sương giá, định cởi áo khoác của mình ra choàng lên cho Vương Tranh thì bị cậu nhất mực từ chối. Anh cũng hết cách, đành một tay vừa ôm vừa dìu cậu, dù có bị đẩy ra kiểu gì cũng mặc kệ.
Đây là thời điểm mấu chốt, vừa giải quyết xong nợ nần với tình nhân cũ, hẳn phải nói vài lời chân tâm nồng nàn gì đó với Vương Tranh mới phải lẽ... nếu mà nói quá lời thì không được, mà không nói lại càng không được. Từ Văn Diệu dò xét biểu cảm của Vương Tranh một lúc, thấy cậu im lặng lại không yên lòng, phần thì lo cậu suy nghĩ lung tung, phần lại ngại mình nhiều lời đâm ra có tật giật mình. Đắn đo một thôi một hồi cũng nhỏ nhẹ hỏi:
“ Tiểu Tranh, em không thích anh tùy tiện xen vào chuyện riêng của người khác?”
“ Hả?” Vương Tranh giật mình, lắc đầu nói: “ Không đâu. Chuyện của Tiểu Tạ, phàm là người trọng nghĩa và biết phân biệt phải trái đúng sai cũng sẽ không đứng ngoài mặc kệ. Bởi vì chẳng mấy người dũng cảm đứng ra lên án mới có chuyện bạo hành gia đình liên tục rồi dẫn đến biết bao bi kịch.”
Từ Văn Diệu yên tâm, cười cười mà ôm chặt Vương Tranh vào lòng hơn. “ Đúng vậy. Anh cũng không thích chõ mũi vào chuyện của người khác, nhưng dù gì Tiểu Tạ cũng từng một thời bên anh, cũng đã tìm anh cầu cứu, anh không thể thấy chết mà không cứu được.”
Vương Tranh ngừng bước, nheo mắt mỉm cười nhìn Từ Văn Diệu đầy hàm ý, khóe môi cong lên, buông lời trêu chọc hỏi: “ Ồ, nói vậy cậu Từ đây là người thâm tình nặng ý rồi, lẽ nào với tình nhân cũ nào cậu Từ cũng vậy?”
Từ Văn Diệu cười xòa, sáp tới hôn Vương Tranh một cái, thiết tha đáp: “ Đời nào! Anh chỉ đối tốt với người anh muốn sống chung cả đời thôi. Em có muốn thử không?”
Vương Tranh đẩy anh ra, quay mặt sang hướng khác, nhịn cười bỏ đi.
“ Không giỡn nữa. Anh nói thật, anh chỉ có thể giúp Tiểu Tạ một vài việc như thanh toán tiền viện phí hay tìm bác sĩ tâm lý cho cậu ta... Nhưng những việc anh có thể làm cũng có giới hạn thôi, dù sao trong tình huống oái oăm này chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được.”
“ Đúng vậy đó, giống như tinh thần cậu ta đã bị một chất nhầy kết dính lại, có vùng vẫy cũng không thể thoát ra, chỉ có thể sống lay lắt với chút hơi tàn đó. Chuyện bây giờ không còn là chịu hay không chịu được ngược đãi nữa. Người thi hành bạo lực không thấy hân hoan,, kẻ chịu đựng cũng chẳng vui sướng gì cho cam. Một khi việc đó trở thành thói quen, cả hai đều như chiếc xe trật bánh, chỉ biết lao về phía trước, đến khi đâm vào đâu đó tan xương nát thịt mới tính là xong chuyện.”
Vương Tranh thở dài. “ Em nghĩ Tiểu Tạ nói cậu ta không có can đảm để kết thúc mối quan hệ này... cũng có thể là thật. Cậu ta đã ném bỏ chiếc chìa khóa tự cứu duy nhất của mình, rồi lại giả vờ diễn cảnh hạnh phúc ọi người xem, sau đó quay về nhà, một mình tự gặm nhấm nỗi đau của bản thân... dần dà nỗi đau đó trở thành một nỗi tuyệt vọng. Nếu hôm nay cậu ta không gọi điện cho anh, em chỉ lo một ngày nào đó hoặc là cậu ta tự sát, hoặc là giết chết đối phương.”
Nói đến đây, Vương Tranh mỉm cười, chủ động nắm lấy tay Từ Văn Diệu. “ Em mừng là anh đã cho cậu ta số điện thoại của anh.” Từ Văn Diệu cười ha ha, sau đó ôm Vương Tranh vào lòng, dịu dàng dụi má vào cổ cậu, nhỏ giọng hỏi: “ Em đang khen anh đấy hả, Tiểu Tranh?”
“ Cứ cho là vậy đi! Ha ha, quả thật anh rất mạnh mẽ, cho dù là với người đang tuyệt vọng thì anh vẫn luôn là kẻ cứng rắn, đó là điều không còn nghi ngờ gì nữa.”
Từ Văn Diệu có chút đắc ý, nhưng vẫn phản đối: “ Bậy nào, anh rất dịu dàng mà!”
Vương Tranh mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, nói: “ Nếu được thì anh nhờ anh Vân Bằng để mắt tới Tiểu Tạ nhiều một chút. Đây là thời điểm rất quan trọng, như cai nghiện vậy. Không thể để Tiểu Tạ có liên hệ gì với gã vũ phu đó nữa, bằng không chuyện chúng ta làm đều thành công dã tràng hết.”
“ Em yên tâm, Vân Bằng sẽ không làm ngơ chuyện này đâu. Lúc nhỏ cậu ấy cũng gặp quá nhiều chuyện bạo lực gia đình rồi.”
“ Hả?”
“ Nếu không thì sao Vân Bằng lại nhiệt tình vậy chứ? Quý Vân Bằng đánh nhau từ nhỏ tới lớn. Hồi anh còn ở ngoại quốc từng nghe nói cậu ấy gia nhập xã hội đen, chém giết là chuyện bình thường. Vậy nên dù là nể mặt anh cũng không đối đãi với người lạ tận tâm được nhường ấy.”
“ Em tưởng anh ấy cũng giống mấy anh hùng nghĩa hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp chứ.” Vương Tranh ngạc nhiên trố mắt ra nhìn anh.
“ Ern đáng yêu quá Tiểu Tranh!” Từ Văn Diệu nhìn cậu đây yêu chiều. “ Quả thật Vân Bằng rất có nghĩa khí, nhưng không tới mức gặp ai cũng giúp.”
“ Hồi nhỏ anh ấy từng bị người ta đánh ư?” .
“ Bị đập nhừ tử luôn ấy chứ. Quân nhân trong quân khu đại viện một khi đã tức giận nóng nảy rồi đánh đập vợ con cũng không phải việc gì ghê gớm, nhưng cha của A Bằng đánh rất khủng khiếp. Mẹ và cậu ấy thường xuyên bị thương, khiến chính ủy trong quân đội phải tới nhà tìm cha cậu ấy nói chuyện, song ông ta vẫn không chịu sửa tính đổi nết, mẹ cậu ấy trái lại còn bao che bênh vực cho chồng trước mặt lãnh đạo. Hồi nhỏ, anh cũng thường bị cha đánh đòn, nhưng không phải kiểu đánh như gia đình A Bằng. Ông Quý thậm chí từng lấy xẻng đập vào đầu con mình, may mà cậu ấy lấy tay đỡ, chỉ bị gãy tay chứ không nứt sọ.”
“ Nhà anh và nhà Vân Bằng cách nhau khá xa. Hôm đó cha anh tình cờ đi ngang thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bèn cho cảnh vệ đạp cửa xông vào cứu Vân Bằng ra. Sau đó, cha anh đã tát cha của Vân Bằng trước mặt mọi người, mắng ông ta là đồ bại hoại, rồi không nói gì bèn dẫn cậu ấy về nhà anh, cho ăn cơm và chữa thương. Cha bảo anh mang Vân Bằng đi chơi, phụ đạo thêm bài vở, thế nên từ đó mà cậu ấy khắng khít với nhà họ Từ như thế.”
Từ Văn Diệu mỉm cười xoa đầu Vương Tranh, nói tiếp: “ Tới tận bây giờ, Vân Bằng vẫn luôn rất kính trọng cha anh, và còn rất nghe lời, ông nói một, cậu ấy không dám nói hai. Đối với anh cũng rất nể nang và tin tưởng. Ai bảo cậu ấy từ nhỏ đã theo anh làm trò càn quấy làm gì?”
Vương Tranh ngây người, im lặng một lúc mới hỏi: “ Em không ngờ tuổi thơ của anh ấy lại bất hạnh đến vậy. Mẹ của anh ấy đâu?”
“ Mất rồi!” Từ Văn Diệu thở dài. “ Uống thuốc rầy tự tử. Ai ai cũng biết là do bị bạo hành trong gia đình thời gian dài mà dẫn đến như vậy, nhưng dù gì cũng là tự sát nên không có cách gì truy cứu trách nhiệm hình sự đối với ông Quý. Chuyện lớn như thế, quân đội không thể làm ngơ, nên đã cắt chức và xử phạt ông ta. Sau đó, Vân Bằng rất hận cha mình, ra sức học võ, thề một ngày nào đó sẽ tự tay giết ông ta.”
Vương Tranh sợ hãi, hai mắt mở lớn, thì thào nói: “ Lẽ nào anh ấy đã giết cha mình?”
“ Em nghĩ sao?” Từ Văn Diệu ảm đạm cười, đang ôm cậu, nhẹ nhàng nói: “ Nếu yêu thương ghét hận của con người đơn giản như vậy thì thế giới đã không phức tạp như thế. Vân Bằng lớn lên, cha cậu ấy cũng già, hơn nữa quan trường cũng không thuận lợi, chẳng ai dám giới thiệu bạn đời cho còn đứa con trai duy nhất cũng hận ông ta thấu xương. Tình cảnh phải nói là thê lương vô cùng. Mấy năm sau đó ông ta mắc bệnh cao huyết áp lại còn tiểu đường, thuê người về săn sóc, rồi nên vợ nên chồng với bà ta. Bà ta chanh chua lại đanh đá, ông Quý cũng không nóng tính như ngày xưa, bây giờ bà ta nói gì ông ta nghe nấy. Còn Vân Bằng thì hiểu chuyện hơn, đời nào lại tới nhà đánh cha mình được? Cho dù có không phải là cha ruột đi chăng nữa cũng không thể đến ức hiếp người đang bệnh nặng, còn đâu mặt mũi nữa chứ. Cậu ấy có hận có oán gì cũng chỉ dám tới đó đập nát mấy cái bát mấy cái đĩa rồi thôi, đến cả người mẹ kế cậu ấy cũng chẳng thèm động tới một sợi tóc nữa là.”
Vương Tranh gật gù khen một câu: “ Quý Vân Bằng quả nhiên là người tốt.”
Từ Văn Diệu cười lớn, dịu dàng hôn lên hai má của Vương Tranh: “ Không ai tốt bằng Tiểu Tranh của anh đâu, vì em nhìn ai cũng thấy họ tốt cả. Vân Bằng mà nghe em khen vậy thể nào cũng hộc máu chết à xem.” Anh thở hắt ra một tiếng sau đó đưa tay vuốt lại mái tóc cậu. “ Cậu ấy đã kiềm chế cơn tức này bao năm rồi, gã bạn trai của Tiểu Tạ không may trở thành bao cát để cậu ấy trút giận.”
“ Tên đó bị đánh là đáng lắm!” Vương Tranh chán ghét nói.
“ Thầy Vương à, không phải thầy phản đối chuyện lấy bạo lực trị bạo lực sao?” Từ Văn Diệu trêu chọc.
“ Đó là đối với đại đa số người thường, còn với tên khốn đó thì nên đánh hắn một trận nhớ đời trước rồi mới dẫn hắn đi trị liệu tâm lý.” Vương Tranh lườm anh. “ Anh bảo em nói đúng không?”
“ Đúng, thầy Vương nói gì cũng là đạo lý hết.” Từ Văn Diệu vội vã lấy lòng.
Khi cả hai về tới nhà Vương Tranh đã gần mười một giờ, bị bà Vương lời mặn lời nhạt một phen. Sau đó, Vương Tranh mệt mỏi đi rửa mặt, thay áo ngủ, còn Từ Văn Diệu đợi khi cậu ngủ rồi mới đứng dậy ra về.
Anh lái xe quay về căn hộ của mình, cửa mở ra chỉ thấy một không gian trống trải, không có quá nhiều đồ đạc, gần bức tường còn kê mấy thùng giấy đóng gói kỹ càng, đó đều là sách anh thường xem, đồ đạc được đóng thùng chuyển từ thành phố anh đang sống đến thành phố G vẫn chưa được mở ra. Anh đang chờ khi nào bà Vương về quê sẽ cấp tốc dọn hết mọi thứ qua nhà Vương Tranh, đến khi đó khỏi phải mất công thu dọn lần nữa.
Bỏi vì đây chỉ là nơi ở tạm nên phòng ốc có vẻ lạnh lẽo và thiếu hơi người. Từ Văn Diệu tắm rửa thay quần áo xong bèn nằm duỗi chân trên sofa, thưởng thức ly rượu whisky nồng, khẽ nhắm mắt nghe cơn trống rỗng trỗi lên trong lòng, không thể không miên man mơ tưởng đến việc nếu lúc này được ôm Vương Tranh vào lòng, hai người ngồi ở ban công xem sao trên trời thì tuyệt biết bao.
Anh trong lòng giật thót, liền lấy máy tính mở ra xem lại số ảnh đã chụp, tất cả đều là Vương Tranh. Đa số ảnh đều được chụp ở bệnh viện, khi Vu Huyên vẫn còn, hoặc trong quãng thời gian cậu đang điều trị. Mấy bức ảnh có cái cậu cười, có cái nghiêm nghị, có cái lại trầm ngâm suy tưởng xa xăm đâu đó. Có lẽ đến cả Vương Tranh cũng không biết cậu lại bị chụp nhiều ảnh đến như vậy.
Từ Văn Diệu xem từng bức ảnh một, không kìm lòng đặng mà bật cười. Người trong ảnh khiến lòng anh an ổn và mềm mại đến lạ, như được trầm mình trong làn nước ấm, thỉnh thoảng lăn tăn gợn những vòng tròn đồng tâm, mỗi lần đều để anh thả lỏng thoải mái đến từng tận lỗ chân lông. Chỗ sát bên trái tim vốn dĩ là trống rỗng cùng giá lạnh nay không vô duyên vô cớ lại được lấp đầy dần dần, được sưởi ấm từng ngày, cảm giác hồi sinh lại quay trở lại, trong từng cảm giác nhỏ nhất Từ Văn Diệu đều rõ ràng nhận ra được bằng chứng là bản thân anh đang sống.
Ví dụ, khi anh cười, không còn vì phải cố gắng hay nghĩa vụ, đơn giản bởi anh muốn thế. Khi anh ghen, cũng không phải cố che đậy dưới mặt nạ hoàn hảo, cứ tự nhiên mà thể hiện sự ganh tức của mình.
Anh nhớ Vương Tranh.
Chia tay chưa tới một tiếng đồng hồ mà đã thấy nhung nhớ đến vậy. Không