Bà Từ liếc nhìn anh, mắng: “ Có ai lại tự chê bai chính mình như con chứ?” .
“ Mẹ, con nói thật chứ không thêm bớt gì đâu!” . Từ Văn Diệu cười. “ Tính tình của con có khác gì cha, mẹ còn lạ gì nữa ạ? Bề ngoài nhìn rất ôn hòa nhưng cứ sống cùng thì rõ, hiếm ai đủ bản lĩnh chịu được con lắm!” .
Nhân lúc bà Từ trầm ngâm suy nghĩ, anh bèn nắm lấy cơ hội: “ Mẹ, mẹ là người thấu tình đạt lý, nên đừng vì giận chuyện con không lấy vợ mà trút hết lên đầu Tiểu Tranh được không ạ? Chẳng phải vì cậu ấy mà con không chịu kết hôn, căn bản tại con không muốn con gái nhà người ta phải khổ. Mẹ xem, đến cả người cố chấp như cha còn thấy người ta rất được, lẽ nào mẹ lại không tin vào cha sao?” .
Bà Từ đã nguôi giận nhưng vẫn im lặng.
Từ Văn Diệu cười tủm tỉm, dịu dàng nói: “ Để cậu ấy tới đây ẹ nhìn mặt, gặp mặt rồi mẹ sẽ không thiệt thòi gì đâu, rồi gia đình mình cùng nhau đón năm mới vui vẻ, được không mẹ?” .
“ Thằng ranh này, chỉ có những lúc thế này thì miệng lưỡi mới ngọt như đường ấy!” . Bà Từ ấn đầu ngón tay vào trán anh, ra vẻ oán giận nói: “ Có người yêu liền quên mẹ, câu này áp dụng lên con cấm chẳng sai!” .
“ Đâu có ạ!” . Từ Văn Diệu ôm lấy vai mẹ, cười nói: “ Con trai đâu dám quên mẹ chứ” .
Từ Văn Diệu thấy mẹ mình đã đồng ý liền lập tức gọi điện cho Vương Tranh, bảo rằng tướng quân hạ lệnh, bảo cậu mau mau gói ghém hành lý bay sang đây gấp. Vương Tranh cười châm biếm trong điện thoại nói chỉ sợ là anh đang giả truyền thánh chỉ thì sao? Từ Văn Diệu cười chả chút ngượng ngùng chỉ trả lời cậu là một nửa một nửa thôi, tối nằm ngủ không được ôm Vương Tranh cảm thấy trống trải quá, rõ ràng là giường vốn nhỏ nhưng cứ thấy rộng thênh thang.
Vương Tranh nghĩ bụng ông Từ đối với cậu rất tốt, bây giờ ông nằm viện, cậu qua đó thăm bệnh cũng là lẽ nên làm. Hơn nữa, cha của Vu Huyên cũng ở cùng một khu đại viện với nhà Văn Diệu. Năm hết Tết đến, để một mình ông cụ đón Tết cũng không hay lắm. Nghĩ vậy, cậu liền để công việc sang một bên, đi chọn mua một ít quà rồi lên máy bay qua bên đó. Ngày cậu đến, cậu không báo cho Từ Văn Diệu biết mà gọi điện cho ông Vu trước, rồi lặng lẽ một mình đến thăm nhà Vu Huyên. Ông Vu lâu lắm mới gặp được cậu, vừa gặp đã mừng rỡ, gọi tài xế chở hai người tới nghĩa trang ở ngoại ô thăm Vu Huyên.
Vương Tranh mua mấy cành Thủy Vu[1]duyên dáng xinh đẹp đặt trước mộ Vu Huyên, lặng lẽ ngắm nụ cười tươi tắn lúng liếng lúm đồng tiền của cô trong tấm ảnh trên bia mộ, đoạn lại quay sang nói với ông Vu: “ Cháu thấy Tiểu Huyên nhà mình nhìn rất có khí chất của một minh tinh ạ” .
[1] Thủy Vu hay còn gọi là Hoa Rum là một thành viên trong họ thực vật hoa kèn. Hoa Thủy Vu có ý nghĩa vẻ đẹp lộng lẫy nên thường hiện diện trong các bó hoa cầm tay của cô dâu. Tuy thường được sử dụng trong các đám cưới biểu tượng cho sự thuần khiết, nhưng Thủy Vu còn có ý nghĩa tượng trưng cho sự hồi sinh nên hay được trồng xung quanh các ngôi mộ, và hiện diện trang trọng ở các đám tang.
Ông Vu nhướn mày, đắc ý nói: “ Đương nhiên, con gái ta thừa hưởng hết ưu điểm của ta và mẹ nó mà!” .
“ Bình thường cô ấy không chịu làm đẹp” , Vương Tranh mỉm cười. “ Nếu chịu khó trang điểm và mặc quần áo đẹp thế nào cũng có rất nhiều người theo đuổi à xem!” .
Ông Vu thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: “ Vô dụng thôi, bó tay với con bé này, nó mà thích ai rồi thì yêu tới chết mới thôi. Đúng là ngốc mà!” .
Vương Tranh vươn tay sờ bức ảnh lạnh giá trên tấm bia cẩm thạch, nước mắt chợt lăn dài, vội lấy mu bàn tay lau đi, nhỏ giọng nói: “ Cháu lẽ ra phải luôn trông chừng cậu ấy!” .
“ Nhiệm vụ không hoàn thành của người cha đó sao lại có thể trút lên vai cháu được?” . Ông Vu nhàn nhạt nói: “ Cháu cũng ngốc hệt nó vậy! Thôi, tới đọc thơ cho nó nghe đi, không phải cháu nói nó thích nghe sao? Ta chẳng bao giờ đọc thơ, đọc cũng không ra được, cháu hãy ngâm một bài thơ để nó được vui lòng” .
Vương Tranh gật đầu, nói: “ Dạ, cháu sẽ đọc ạ” .
“ Cháu đọc đi!” .
Vương Tranh dịu dàng cất tiếng: “ Đôi ta không nói lời từ tạ; cứ âm thầm sánh bước bên nhau; trời chiều hanh hao bóng hoàng hôn đó; em trầm tư, anh lặng im không nói. Đôi ta đi vào giáo đường; thấy người ta cầu nguyện, đang rửa tội và kết hôn. Bọn mình đến nghĩa trang; ngồi trên mặt tuyết, nhẹ nhàng thở dài; anh lấy que vẽ cung điện, nơi tương lai chúng mình mãi mãi ở bên nhau.” [2]
[2] Bài thơ “ Мы не умеем прощаmься” (tạm dịch Đôi ta không nói lời từ tạ) của Anna Akhmatova.
“ Nghe hay quá!” .
“ Vâng ạ, là thơ của Akhmatova” . Viền mắt Vương Tranh một lần nữa ngân ngấn nước, đã cố gắng nhưng không thể, lệ vẫn trào ra, một đỗi lâu sau mới miễn cưỡng nói tiếp: “ Cháu xin lỗi vì đã thất lễ!” .
Ông Vu không nói gì, khoác tay lên vai cậu, đưa mắt ngắm nhìn chân dung cô gái nhỏ, sau đó vỗ vỗ lên vai cậu rồi dịu dàng nói: “ Về thôi cháu!” .
Hai người một trước một sau chậm rãi rời khỏi nghĩa trang, trước khi lên xe, hai người không hẹn mà cùng dừng lại, cùng quay đầu nhìn về hướng bia mộ của Vu Huyên.
“ Ta là người theo thuyết Vô thần, không tin vào mấy trò thần Phật hư vô không có thực này, nhưng có đôi lần lại nghĩ, nếu như thật sự có kiếp sau chắc là Tiểu Huyên nó sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc hơn kiếp này chứ?” . Ông đưa đôi mắt đầy trông mong nhìn Vương Tranh, như muốn tìm thấy một lời an ủi. “ Liệu con bé có vui vẻ hơn bây giờ không?” .
“ Tất nhiên rồi ạ!” . Lòng Vương Tranh đau xót khôn chừng nhưng vẫn cố an ủi, gật đầu nói: “ Nhất định là như thế!” .
Trên đường về hai người không nói chuyện gì cả. Đến khi tới trước cửa nhà họ Từ, ông Vu bảo tài xế dừng xe lại, vỗ vỗ đầu gối nói với Vương Tranh: “ Nếu ở nhà ông ấy thấy không vui thì cứ tới chỗ ta, không cần phải cố chịu đựng lão già bướng bỉnh đó. Nếu có gì khó khăn cứ thoải mái tới tìm ta, ta sẽ nói chuyện với họ!” .
Vương Tranh cười đáp: “ Bác đừng lo, có Văn Diệu bên cạnh, cháu sẽ không bị ức hiếp đâu ạ” .
“ Ừ, coi vậy mà cha mẹ thằng bé không quản được nó” . Khóe miệng ông Vu nhếch lên, nói: “ Cháu đi đi, cho ta gửi lời chào họ” .
“ Dạ” . Vương Tranh xuống xe, mỉm cười nói: “ Tạm biệt bác Vu!” .
“ Tạm biệt cháu!” .
Vương Tranh đứng nhìn cho tới khi xe đi khuất rồi mới xoay lưng lại nhìn nhà Từ Văn Diệu. Đây là tòa nhà có từ thế kỷ trước, đúc bằng gạch xanh ngói đỏ, có kiểu dáng rất đẹp, phía trên gác lửng còn có cả mái vòm, trên sân phơi được điêu khắc theo lối Baroque. Nhưng tiếc một nỗi chỗ vốn dĩ phải trồng hoa trồng cỏ lại được xới lên, thay bằng hàng rào tre trúc cùng bao nhiêu là dưa chuột. Bấy giờ đang độ mùa đông, phía trên còn sót lại các thân cây nhưng khô khốc, buông rủ xuống hai dãy mướp khô quắt héo hon. Vương Tranh bất chợt thấy căng thẳng, cố hít sâu một hơi, bỗng dưng thấy chuyện mình chẳng báo chẳng rằng cho Từ Văn Diệu hay lại đến đây thế này thật quá đường đột. Trong cốt lõi cậu chỉ là một cậu trai con nhà bình thường, nay lại đột ngột đứng trước cửa gia đình quyền cao chức trọng, lại thấy thấp thỏm áp lực không cách gì hóa giải được.
Cậu đắn đo một lúc rồi đặt va ly xuống, lấy điện thoại ra định gọi cho Từ Văn Diệu, cậu vẫn chưa kịp gọi thì cổng lớn đột nhiên mở tung, từ bên trong một người phụ nữ đứng tuổi đang nổi giận đùng đùng xộc ra, vừa đi vừa ngoái đầu kêu gào: “ Tôi mà không vui vẻ hầu hạ ông nữa thì ông làm thế nào, thích thì cứ làm loạn đi! Chừng này tuổi rồi còn không biết tiết chế gì cả! Để xem tới khi không ai lo cho ông, ông còn ngông cuồng được nữa chăng?” .
Vương Tranh ngẩn ra, thì thấy người phụ nữ kia từ trong nhà bước ra rất nhanh về phía mình liền mỉm cười hỏi: “ Thưa bác, cho cháu hỏi…” .
Bà đứng khựng lại, thu hồi vẻ mặt tức giận trên mặt, hồ nghi quan sát Vương Tranh: “ Cậu tìm ai?” .
“ Dạ, cháu tìm Từ Văn Diệu ạ” . Vương Tranh hơi thẹn thùng đỏ mặt, cậu nhìn bà lão tinh thần phấn chấn đang đứng trước mặt, đột nhiên từ lông mày và ánh mắt của bà cậu lại nhìn ra được đường nét hao hao với Từ Văn Diệu. Cậu giật mình, liền dùng lời kính ngữ để thưa: “ Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy, xin cho cháu hỏi, anh ấy có nhà không ạ?” .
Bà chỉ đứng đó không nói một lời, liếc qua liếc lại quan sát cậu, ánh mắt sắc bén, thần thái vô cùng uy nghiêm. Xưa nay Vương Tranh rất sợ kiểu phụ nữ lợi hại như vậy. Mặc dù mẹ cậu cũng rất cường thế, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thị dân nhỏ bé. Nhưng người trước mặt cậu lúc này, vừa nhìn liền biết đó là một người lãnh đạo, vô cùng uy nghi, chỉ trong nháy mắt khiến Vương Tranh toát mồ hôi lạnh cả sống lưng, có cảm giác như thể quay lại ngày còn bé, không làm bài tập thì bị thầy giáo bất ngờ kiểm tra.
“ Từ Văn Diệu đang ở đây. Cậu tên gì?” .
“ Dạ?” . Vương Tranh ngẩn người, lại đáp: “ Cháu là Vương Tranh ạ” .
“ Chữ Tranh viết như thế nào?” .
“ Tranh của tranh tranh thiết cốt ạ[3]!” .
[3] Tranh là một từ tượng thanh, ý chỉ tiếng leng keng thanh thoát, hoặc muốn nói tới sự sáng bóng của kim loại. “ Tranh tranh thiết cốt” có thể hiểu nôm na là một người cương trực, có cốt cách kiên cường bất khuất.
“ Nhìn cậu nho nhã thư sinh chẳng hợp lắm với cái tên này!” . Bà cười mà như không cười, nói.
Vương Tranh thoáng nhíu mày, ngay lập tức lại cười đáp: “ Cha mẹ khi đặt tên cho con cái thường có ý gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp, nhưng khi con trẻ lớn khôn lại thường chọn đi con đường của chính mình, bác nói thế có đúng không ạ? Vì vậy mà tên của cháu có không hợp với người cũng là lẽ thường” .
Bà Từ sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nói: “ Nói hay lắm. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” .
“ Hai mươi chín ạ!” . Vương Tranh dễ chịu đáp: “ Tới tháng Ba sang năm thì tròn ba mươi, quê ở tỉnh XX thành phố G, chỉ là một trấn nhỏ nên chắc bác chưa nghe qua. Cháu học tiến sĩ và sau tiến sĩ ở đại học Z, và đồng thời cũng đang giảng dạy môn Văn nghệ Lý luận Phương hướng của khoa Trung văn, đã xuất bản được hai đầu sách chuyên ngành, đang tham gia chuyên đề quốc gia. Nếu như không có gì trục trặc sẽ thành phó giáo sư trong mấy năm nữa. Những gì bác muốn hỏi cháu đều nói cả rồi ạ” .
Mặt mày bà Từ không còn đanh lại như vừa nãy nữa mà đã mỉm cười, bà vẫn không nói gì, cánh cửa sau lưng lại mở ra. Từ Văn Diệu còn chưa kịp tròng áo khoác vào người đã hối hả chạy tới, vừa nhác thấy Vương Tranh đã ngẩn ra kinh ngạc, vui mừng, rồi vội vàng đỡ lấy hành lý từ tay cậu, lo lắng nói: “ Lúc nãy dì Trâu gọi điện anh mới hay là em đã đi rồi, sao không gọi báo cho anh hả? Làm anh sợ gần chết, còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra. Đồ tồi, lần sau không được như vậy nữa!” .
“ Xin lỗi, xin lỗi! Vì em muốn ghé thăm Vu Huyên trước. Với lại anh cũng đang bề bộn, em sợ anh không có thời gian ra đón em. Hơn nữa, tới đây mà không đến gặp bác Vu trước thì cũng không được…” .
“ Hừ, em chỉ giỏi mượn cớ!” . Từ Văn Diệu bất mãn lườm cậu một cái.
“ Không phải là em mượn cớ, nhưng tiên ngoại hậu nội, thân sơ khác biệt” . Vương Tranh cười hì hì đáp lại.
Từ Văn Diệu nhất thời vui vẻ, định xấn tới ôm người yêu thì bà
Vương đã đứng một bên hắng giọng. Bấy giờ Từ Văn Diệu mới giật mình, kéo tay cậu mà rằng: “ Em đến đây, để anh giới thiệu nào, đây là mẹ anh! Mẹ, đây là Vương Tranh, Tiểu Tranh ạ!” .
“ Trong mắt anh còn người mẹ này sao?” . Bà Từ tức giận nhìn con trai, đoạn lại mỉm cười với Vương Tranh: “ Tiểu Vương vào nhà đi cháu, Văn Diệu nó sẽ tiếp đón cháu, bây giờ bác có việc phải đi trước” .
“ Mẹ đi đâu, muộn rồi, lại sắp tới giờ ăn cơm” . Từ Văn Diệu kéo tay mẹ, nhỏ giọng nói: “ Đừng giận cha con làm gì, mẹ còn lạ gì tính cha nữa?” .
“ Mẹ không về!” . Bà gân cổ quát lên.
“ Tiểu Tranh lần đầu tới nhà, lẽ nào mẹ lại không nể mặt ạ?” . Từ Văn Diệu xoay người nhỏ to khuyên lơn bà Từ: “ Người biết chuyện thì hiểu là cha mẹ đã quen như vậy, nhưng còn người không biết lại cho rằng gia đình chúng ta mâu thuẫn bất hòa tới độ không thể hòa giải được” .
Bà Từ mềm lòng, Từ Văn Diệu tức khắc ôm bà kéo vào nhà, đoạn lại quay đầu lại ra hiệu bằng miệng với Vương Tranh: “ Theo anh!” .