Như lời của Tư Khấu Thanh Hạm thì ngay ngày hôm đó thì Huyền Thủy đã được thi công phá tường.
Đội ngũ làm việc đông đảo, dự đoán chừng đến chiều tối là hoàn thành.
Chỉ là quá mức ồn ào, vậy nên Quy Hải Tương Du dẫn theo Quế Chi ra ngoài phủ chơi.
Trước khi đi, Tư Khấu Thanh Hạm còn đưa cho nữ nhi một túi tiền nặng trĩu và một xấp ngân phiếu.
Hiển nhiên đúng với ý tứ "chỉ sợ thiếu không sợ thừa".
Lúc này, bên ngoài phủ.
Quy Hải Tương Du một mình chạy nhảy qua lớp người.
Nàng kéo theo Quế Chi ra đến chợ.
Bình thường, chợ ở trong kinh thành náo nhiệt vô cùng, người qua người lại đông vô cùng.
Các sạp bán trang sức, vải, đồ ăn cũng rất nhiều, tùy tiện đi mấy bước cũng có thể thấy.
"Quế Chi, ngươi nói xem trong thành có nơi nào thú vị không?"
Quế Chi không hiểu rõ ý tứ của chủ tử, nơi thú vị kia là thế nào.
Nàng ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Người có thể tới tiệm may y phục, tửu lầu hoặc là Vận Ưu Các."
"Vận Ưu Các? Là nơi nào?"
"Nói ra thì đó là khu đấu giá hợp pháp của Nam Chiếu quốc.
Thông thường, cứ cách một khoảng thời gian nhất định, Vận Ưu Các sẽ mở cửa thông báo đấu giá một lần.
Nô tỳ nghe nói, những bảo vật ở đó đều là cực phẩm, đến cả hoàng thất cũng ít khi có được.
Hơn nữa, đó cũng là nơi thương nhân các nước tới bàn chuyện làm ăn nhiều nhất."
Nghe tới đây, Quy Hải Tương Du có mấy phần hứng thú: "Vậy ngươi nói xem, Vận Ưu Các hiện tại đứng dưới tên ai?"
"Bẩm quận chúa, Vận Ưu Các là sản nghiệp nhà ngoại của người."
Quy Hải Tương Du trố mắt trấn kinh.
Nhưng rồi nàng cũng dịu lại.
Cả Nam Chiếu quốc có bốn vị ngoại thất vương gia bao gồm Quy Hải thị, Nam Môn thị và Tư Khấu thị.
Mà trong đó, Quy Hải thị có hai vị.
Nam Môn có Nhiễm vương.
Tư Khấu có Vận Khinh vương.
Bốn thế lực này nắm quyền cả về binh lực và kinh tế.
Có thể nói, thế lực của bốn vị vương gia kể trên đã nắm một nửa đế quốc trong tay rồi.
Trong bốn vị trên, Trấn Lĩnh vương cùng Nhiễm vương nắm trong tay binh lực, còn Chương vương và Vận Khinh vương nắm quyền điều hành kinh tế.
Không có gì kì lạ khi Vận Ưu Các là tài sản dưới quyền của tộc Tư Khấu.
Nghĩ ngợi một lúc, Quy Hải Tương Du cũng mỉm cười: "Nghe nói hôm nay Vận Ưu Các mở cửa phải không?"
"Dạ phải." Quế Chi phối hợp gật đầu trả lời.
"Vậy tốt, chúng ta đến đó làm khách."
[...]
Trước cửa lớn của Ưu Vận Các, chủ tớ Quy Hải Tương Du đã có mặt tại đây rồi.
Nàng đưa mắt nhìn đánh giá.
Không hổ là shop lớn của cổ đại mà.
Đến cả cái bảng tên cũng được đúc bằng vàng, lại còn khắc hoặc tỉ mỉ hình thù con rồng đến từng cái vảy của nó nữa chứ.
Tòa nhà lớn, ước chừng có đến mười lầu bộ.
Trước cửa còn có hẳn chục gia đinh cao to lực lưỡng trấn thủ.
Đánh giá xong tổng khu, Quy Hải Tương Du mới nhẹ nhàng tiến vào cửa.
Nhưng nàng chỉ mới đi đến bậc thềm thứ nhất thì đã bị ngăn lại bởi một gia đinh.
"Vị tiểu thư này, mời báo cáo danh tính."
Không lòng vòng, Quy Hải Tương Du từ tay áo lấy ra một lệnh bài hình tròn được nạm khắc từ phỉ thúy, trên mặt lệnh bài khắc chữ Trấn.
Nàng đưa ra trước mặt gia đinh, lạnh nhạt: "Quận chúa phủ Trấn Lĩnh vương."
Đám gia đinh nghe thế thì trố mắt cả đám.
Có mấy kẻ không nhịn được mà bàn tán.
Đại khái đều là nói về nàng, mà cái hình tượng cũng chẳng tốt lành là bao.
Thậm chí, có kẻ còn tỏ ra nghi hoặc, nhưng mà lệnh bài trong tay nàng không có khả năng làm giả được.
Hơn nữa, Trấn Lĩnh vương phủ cũng được coi là tôn thất, loại chuyện này mà làm giả không khác gì tự mình đưa đầu lên miệng đao.
Bất quá, đám gia đinh nhìn nhau một lúc cuối cùng cũng mở cửa cho nàng đi vào.
Sau cánh cửa lớn, bên trong là khu đại sảnh.
Người trong này huyên náo vô cùng.
Gia đinh, gia nhân nhiều vô kể, cư nhiên mà nói đi qua đi lại cũng chỉ phục vụ những người quyền quý.
Quy Hải Tương Du đưa mắt nhìn một lúc, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nơi này, thoạt nhìn bá khí, bốn phía chung quanh nhìn lên là lầu bộ.
Lụa đỏ, kim sa treo lên làm mành, thảm nhung gấm trải khắp mặt sàn.
Từng món đồ nhỏ cũng đều tinh xảo đến mức lóa mắt.
Chưa kể, những vật dụng trang trí nơi đây, không phải tranh cổ của các thời đại trước thì cũng là những thứ dát vàng dát bạc, ngà voi kim ngọc.
Ví như cái bình hoa được đặt trong góc thôi cũng được làm bằng phỉ thúy đấy, ước chừng quy đổi cũng nuôi được cả hộ gia đình làm nông no ấm cả đời.
"Vị tiểu thư này, không biết cô có đặt chỗ trước chưa?"
Đang chăm chú với cảnh tượng chung quanh, bất chợt bên cạnh nàng có tiếng của một nữ nhân.
Quy Hải Tương Du quay sang, nàng không vội trả lời mà nhìn người đó bằng ánh mắt đánh giá.
Tóc đeo trâm hoa, đôi mắt nâu tinh tế, bên dưới mắt còn có một nốt ruồi nhỏ, gương mặt hồng hào thập phần đoan trang.
Cách ăn mặc cũng có mấy phần khác so với những người làm, tuy đơn giản nhưng cũng được điểm thêu hoa.
Phỏng đoán là quản lí ở khu này đi.
Ngầm đoán được thân thế của người trước mắt, Quy Hải Tương Du mới chầm chậm trả lời: "Không có, ta không đặt trước.
Đây là lần đầu tiên ta đặt chân đến nơi này, không biết vị nương tử đây có thể chỉ dẫn ta không?"
Nữ nhân kia nhìn qua người trước mắt.
Vốn dĩ đã thấy chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, nhưng trên người lại khoác lên những chất liệu quý giá.
Hơn nữa, còn có thể bước vào Vận Ưu Các, tuyệt đối không phải người thường.
Không mất quá nhiều thời gian, nữ nhân kia cũng vui vẻ nhận lời dẫn nàng đi.
"Vị tiểu thư đây, không biết cô muốn đến nơi nào của Vận Ưu Các?"
Được hỏi, Quy Hải Tương Du cũng sảng khoái đáp lại: "Nghe nói hôm nay là đại hội đấu giá, ta muốn tham gia."
Nữ nhân kia nghe vậy thì lập tức sáng mắt, nhanh nhanh nhảu nhảu trực tiếp đưa nàng tới hội trường.
Khi này họ chỉ cách một cánh cửa là tới, nhưng trước khi đi qua nàng và Quế Chi được đưa cho một cái mạng che mặt.
Quy tắc nơi này là vậy, tất nhiên hai chủ tớ cũng thuận theo mà làm.
"Tiểu thư, trước khi bước vào hội trường, mong cô để lại danh tính để chúng ta viết vào sổ sách."
Mạng che mặt vừa được đeo lên, nữ nhân kia từ tủ sách lấy ra một quyển sổ dày và một cây bút rồi yêu cầu nàng trả lời.
Dẫu sao cũng là quy định, Quy Hải Tương Du khẽ trả lời: "Tộc Quy Hải, xuất thân từ phủ Trấn Lĩnh vương, tên húy Tương Du."
Chỉ mới nói xong, nữ nhân kia vốn đang viết chữ thì đã khựng lại.
Nàng ta ngước nhìn tiểu cô nương trước mắt, bất quá cũng có chút run rẩy.
Không dám nghĩ tới, người từ nãy tới giờ nói chuyện với nàng ta lại là cháu ngoại của chủ nhân Vận Ưu Các.
Chưa kể thân phận bất phàm,