Mịch Ninh Cung.
Nơi đây là một tẩm điện ở phía đông nam của hoàng cung.
Vị trí gần với hoa viên, vì gần với hoa viên nên sân vườn nơi đây cũng tương đối rộng rãi.
Bước một bước vào cửa cung liền thấy khác biệt, nơi đây yên tĩnh thoải mái.
Hai bên góc vườn là hai cây hoa tử đằng lớn, sân vườn trồng hoa cỏ rực rỡ, thậm chí dưới trời tối này vẫn còn nhìn rõ những bông hoa nở rộ như đang phát sáng.
Ngoài ra còn có một cái ao nhỏ nuôi cá, dưới ao là những loại cá nhiều màu sắc trông rất thích mắt, trên mặt ao nổi lền bềnh những bông cẩm tú cầu.
Tòa cung điện mộng ảo thế này, không biết chủ nhân của nó là ai.
Ngắm nhìn sân vườn một chút, vừa vặn bên trong tẩm điện có người đi ra.
Là một nữ tử, đi theo nàng còn có hai cung nữ và một ma ma, nàng ta ăn vận xinh đẹp.
Mái tóc dài đen tuyền cài trâm ngọc nạm khắc hoa hải đường, cài tóc phượng hoàng ngũ sắc cao quý, vận một bộ hồng y hải đường rực rỡ.
Đoán chừng là chủ nhân nơi này.
"Bái kiến công chúa điện hạ."
Thấy ba người họ hành lễ, Quy Hải Tương Du liền thức thời làm theo: "Bái kiến công chúa điện hạ."
Lúc này nàng mới biết, nàng ấy là một vị công chúa.
Khác so với suy nghĩ ban đầu của nàng là một vị phi tần nào đó.
Nhưng có lẽ cũng đúng thôi, bọn họ có gia có thế lại còn là các cô nương, vào cung tự nhiên sẽ quen công chúa chứ không phải phi tần.
Vị công chúa kia thích thú, nàng ta một hai chạy xuống ngó nhìn bốn người các nàng.
Đến gần liền thấy rõ, khuôn miệng nhỏ xinh xắn, làn da trắng hồng, hai bên má thấy mờ nhạt lúm đồng tiền cùng với đôi mắt màu lục linh động, nhìn vào tựa như sức sống của mùa xuân.
Vẻ ngoài hoạt bát, đáng yêu, dường như còn có thể nhận ra tuổi tác vẫn còn nhỏ.
"Hưm, hôm nay các ngươi mang theo tiểu thư nhà ai tới vậy? Ta thấy nàng hình như có đôi mắt rất giống mẫu hậu nha."
Được nhắc đến, Quy Hải Tương Du liền theo lễ nghi mà trả lời: "Hồi công chúa, thần nữ tên Quy Hải Tương Du."
"Ồ, ngươi là Nguyệt Tích quận chúa."
"Dạ phải."
"Ta nghe mẫu hậu kể rất nhiều về ngươi, đặc biệt là mấy ngày gần đây.
Nào, các ngươi có thể kể cho ta nghe chi tiết hơn không?"
Công chúa vô tư cười nói vui vẻ, hồn nhiên khiến người ta ghen tị.
Hồn nhiên, đáng yêu nhưng không tùy hứng, đáng yêu một cách nhẹ nhàng.
Nàng ấy tương đối giống Mục Hoan Nhi nhưng khác ở chỗ, Mục Hoan Nhi mạnh mẽ linh hoạt hơn, còn nàng ấy thì nhẹ nhàng có phần đoan nhã.
Có lẽ là do sinh trưởng trong hoàng thất nên mới có tính cách như vậy.
"Quên nói với ngươi, ta tên Tôn Hỉ Xuân."
Quy Hải Tương Du hơi ngây người.
Thấy nàng phản ứng chậm, Chiêm Ly Nhạn nói nhỏ bên tai nàng: "Muội ít ra ngoài nên không biết, nàng ấy là tứ công chúa, lớn hơn muội hai tháng."
Được nhắc nhở, Quy Hải Tương Du cũng xếp kịp hàng ngũ.
Tôn Hỉ Xuân, tứ công chúa sinh vào mùa xuân năm Vận An đế thứ mười tám của hoàng thất.
Lúc nàng ra đời, cũng là lúc xuân vừa đến, tuyết tan chừa chỗ cho cây ra lá, hoa tỏa hương.
Chữ "Xuân" trong tên của nàng là chỉ mùa xuân, còn chữ "Hỉ" ý là niềm vui.
Mà cái tên này còn được đích thân hoàng đế đặt cho và nàng cũng là công chúa được sủng ái nhất trong cung.
Và thân mẫu của nàng ấy là hoàng hậu hiện tại - Tư Khấu Đàm Nguyệt, hoàng hậu với mẫu phi nàng còn là một đôi tỷ nuội song sinh.
Về lý mà nói, Tôn Hỉ Xuân còn là biểu tỷ của nàng.
Lúc nhỏ, mẫu phi cũng từng nói hai người là tỷ muội thân thiết, nàng cũng từng gặp một lần nhưng từ lúc bệnh đã không gặp lại cho nên kí ức rất mơ hồ.
Mà đây cũng là lý do công chúa nói mắt nàng giống với hoàng hậu.
Nhận lời công chúa, năm người các nàng cùng đi.
Vừa đi vừa tranh nhau kể chuyện, phía sau cách vài bước chân còn có vài ba cung nhân và ma ma theo sau để tiện hầu hạ.
Mấy ra đến Ngự Hoa Viên thì công chúa cũng đã biết hết chuyện.
Dù thấy đồng cảm với Tương Du nhưng nàng ấy lại không biết cách dỗ dành người khác nên chỉ đành để ba người kia cứu cánh đi sang một chủ đề khác.
Hiện bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ.
"Công chúa, thần nghe nói năm nay tuyển tú chọn phi tử cho bệ hạ.
Chuyện này có thật không vậy?"
Mục Hoan Nhi nhìn qua các khuê nữ đang trò chuyện xung quanh thì nàng liền nhắc đến một chuyện khác, tuyển tú nữ.
Ba năm một lần, tuyển tú nữ sẽ được tiến hành nhằm chọn cung phi cho hoàng đế và các hoàng tử, vương gia.
Tôn Hỉ Xuân ngẫm ngợi, không nhanh không chậm đáp lại: "Đúng là vậy, tháng sau là tới rồi, lần này các nữ tú trong thành đến tuổi cập kê đều sẽ tham dự.
Không chỉ cho phụ hoàng mà còn chọn trắc thê thứ thiếp cho các hoàng thúc của ta."
Tư Khấu Ân Huyên một bên thở phào nhẹ nhõm: "Thực may, vì ta không phải tham dự."
Thật ra thì các nàng đều không ai lo ngại cả.
Bởi trên thực tế, phải đến năm sau các nàng mới đón lễ cập kê.
Mà giả sử, cho dù đã cập kê thì các nàng cũng không phải dự tuyển tú bởi nhiều đời nay Nam Chiếu quốc có ra chỉ dụ, một gia tộc nào đó có hoàng hậu thì trong ba đời không được nhập cung dù có làm phi tần cũng không.
Làm như vậy là để tránh việc các gia tộc lạm dụng quyền thế mà xây dựng thế lực.
Còn về phía Mục Hoan Nhi, nàng ấy không tham dự tuyển tú vì nàng ấy là nữ nhi của trưởng công chúa.
Chỉ cần nàng ấy không muốn thì dù trời có sập, mẫu thân nàng cũng sẽ không để nàng bị đè.
Tôn Hỉ Xuân nhìn bốn nét mặt nhẹ nhõm như lông hồng, tựa hồ phấn khích thì lại phì cười: "Người ta thì mong nhập cung còn các ngươi lại trốn, đúng là lạ."
Chiêm Ly Nhạn: "Không có đâu, thần nghe mẫu thân nói, trong cung có rất nhiều phi tần sống rất khổ cực, còn có người ở lãnh cung phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.
Thần ở nhà được phụ mẫu yêu thương không phải là tốt hơn sao?"
Quy Hải Tương Du cũng ra sức phụ họa: "Đúng vậy, được cha mẹ yêu thương tốt hơn nhiều."
Tôn Hỉ Xuân nghe thế, nàng có chút trầm ngâm.
Dường như nàng ấy có gì đó phiền muộn rất nhiều.
"Công chúa, Nguyệt Tích quận chúa và ba vị huyện chủ." Vị ma bên cạnh vội thông báo: "Bây giờ đã đến lúc yến tiệc bắt đầu, thỉnh các vị mau đến điện Linh Lung."
"Được."
[...]
Điện Linh Lung.
Chảy dài suốt năm trăm năm lịch sử của Nam Chiếu quốc, Điện Linh Lung vẫn luôn là nơi tổ chức yến tiệc hoàng cung.
Vốn lúc đầu, từ thời của Nam Chiếu Thái Tổ - Ân Tịch Đế, cung điện này có tên là Điện Vạn Ly.
Vạn Ly lấy tên của một vị thánh nữ đã giúp Thái Tổ thống nhất thiên hạ, tương truyền rằng nàng còn là hồng nhan của Thái Tổ.
Nhưng sử liệu về nàng quá ít, thậm chí là qua loa.
Chỉ biết, sau khi Thái Tổ lên ngôi nàng ấy cũng biến mất.
Mà Điện Vạn Ly được dựng lên kỳ công là để nàng ấy ở, đáng tiếc trước khi được xây xong đã vô chủ.
Vậy nên Thái Tổ đã hạ lệnh niêm phong nó mãi đến lúc Tôn Thái Tông - Thiên Lân Đế đăng cơ mới dỡ bỏ niêm phong để sử dụng, đến thời Tôn Huệ Tông - Vận Khải Đế mới được tu sửa lại và đổi thành Linh Lung.
Nằm ở chí trung tâm ở phía nam hoàng cung, tòa đại điện này cũng được chú trọng.
Mọi thứ ở Điện Linh Lung càng tinh xảo từ những chi tiết nhỏ nhất ở bên ngoài cửa đến bên trong điện.
Trong sử liệu có nói, Điện Linh Lung là tòa cung điện thành công nhất của các kỹ sư nổi tiếng bậc nhất trong nước.
Từ gỗ, gạch đều là