"Nguyệt Tích quận chúa thật là, lăn lộn với nam nhân mà còn dùng chung."
"Haha, nhìn xem, bộ dạng thật đẹp!".
[...]
Đi qua dàn người, càng đến gần khu vực phát sinh ra chuyện thì lời lẽ khó nghe càng tăng vọt.
Sắc mặt của nàng, tâm trạng của nàng sớm đã chạm đáy rồi.
Nam Môn Trì Nghiêm vừa đi vừa nhìn tiểu cô nương tâm trạng không tốt kia.
Đừng nói không tốt mà nên nói cực kì tệ, đến cả bước chân đi cũng chậm chạp nặng nề.
Cư nhiên, quan sát nàng từ lúc gặp mặt đến giờ phút này hắn có thể hiểu vì sao nàng lại trốn đi như vậy.
Hắn ái ngại một lúc rồi ném lấy tay nàng bước đi.
Quy Hải Tương Du bị đụng chạm có phần bất ngờ, nhất thời không nói được gì chỉ có thể để mặc Nam Môn Trì Nghiêm đưa đi.
Đến nơi náo nhiệt nhất, đám đông vây quanh nhiều vô kể.
Tất nhiên, lời bàn ra tán vào sẽ nhiều hơn.
Với số miệng người thế này có thể ngày mai sẽ loan ra cả thành.
"Nguyệt Tích quận chúa, bộ dạng không mặc gì đúng là xinh đẹp."
"Chậc chậc, đáng tiếc chỉ có thể nhìn."
Quy Hải Tương Du nhịn không được, nàng thoát khỏi tay Nam Môn Trì Nghiên tiến vào đám đông, nàng đứng trước lời bàn tán của họ cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Các quan khách nói điều gì vậy? Nguyệt Tích ta vẫn đứng đây, từ khi nào lại thành dơ bẩn trong miệng các vị rồi?"
Bất chợt, đám đông ngưng đọng một hồi, đồng loạt quay sang nhìn nàng, nhìn tiểu cô nương vừa lên tiếng ấy.
Bọn họ quan sát một hồi, cư nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nàng không đơi bọn họ nói câu gì, từ trong tay áo lấy ra lệnh bài bằng ngọc của phủ Trấn Lĩnh vương, điềm nhiên nói: "Lệnh bài của vương phủ, ấn kí long ngọc không thể làm giả, cư nhiên chỉ có hài tử chính thống của Trấn Lĩnh vương mới có thể dùng.
Bằng chứng này làm hài lòng các vị không?"
Bằng lòng!
Không bằng lòng cũng phải bằng lòng.
Vật chứng tùy thân, lệnh bài ngọc khảm, vật phẩm hàng thật giá thật, tuyệt nhiên không một ai dám giả mạo.
Bằng chứng thép ấy ai dám không tin?
Như đạt được ý muốn, Quy Hải Tương Du cực kì hài lòng.
Phút chốc, sự sợ hãi khi nãy cũng giảm mạnh.
Quy Hải Tương Du: "Các vị, ta và Nhiễm vương có hẹn nói chuyện ở lầu dưới.
Vậy mà ở đây lại xảy ra chuyện ảnh hưởng tới thanh danh của ta.
Thật không biết người trong đó là ai và ai là người đặt điều rằng ta là người ở trong đó."
Lời của nàng được hưởng ứng trong giây lát.
Tất nhiên họ tò mò, nếu Nguyệt Tích quận chúa đứng đây thì ai là người nằm trong kia.
Và bọn họ cũng không quên ca thán mấy câu.
"Tuy ta tò mò người trong kia là ai, nhưng mà ai có thể đặt điều hủy hoại cô nương nhà người ta như vậy?"
"Đúng là độc ác mà!"
"Không cần biết là ai, kẻ đó dám bôi nhọ thanh danh của Nguyệt Tích quận chúa chính là bôi nhọ Trấn Lĩnh vương.
Đây là không muốn sống nữa sao?"
Nam Môn Trì Nghiêm quan sát tình thế thay đổi lại nhìn trạng thái nhẹ nhàng của tiểu cô nương, trong lòng phát sinh ra loại cảm giác giác thỏa mãn, ôn hòa: "Trút được gánh nặng rồi."
Quy Hải Tương Du gật đầu thay cho câu trả lời.
Song, một lúc nàng mới nói: "A Nghiêm, đa tạ.
Kịch hay vẫn còn, không biết ngài có bằng lòng để ta mượn một chút không?"
Lần này, trên gương mặt xinh đẹp, kiều diễm kia hiện lên vẻ tinh quái, đôi mắt tím thạch anh lấp lánh như tiểu kiều kiều nghịch ngợm.
Nam Môn Trì Nghiêm thấy nàng lấy lại tinh thần, tự nhiên hắn mỉm cười nhẹ.
Nét đẹp tiếu phi tiếu ẩn hiện, đẹp tựa trích tiên.
Lời đề nghị của nàng, hắn sảng khoái đồng ý.
Hiện tại liền cùng nàng thưởng thức bài kịch kia, cũng là chờ lúc lên diễn cùng.
[...]
"Ưm..."
Bên trong phòng.
Hai nữ một nam, quần áo lộn xộn dưới sàn, Kim Nhu với Ôn Văn khi tỉnh lại thì trong tình trạng ướt át ở bồn nước ấm, cả người không một mảng vải.
Đầu tóc lộn xộn, hơi nước, huân hương ngọt quyến luyến kết hợp với liều mê tình cực mạnh khi nãy khiến họ khi tỉnh vẫn còn đê mê.
Khiêm tốn thì nói là đê mê, nhưng nói thẳng một chút thì là muốn tiếp tục động.
Còn Quy Hải An Châu khi thì cực kì kinh sợ.
Quần áo của nàng ta gần như rời thân, chỉ còn sót lại chiếc yếm hoa bị rách một mảng trên người.
Khắp thân thể, từ chân tay cho đến hõm cổ đều có dấu hôn xanh tím như một bằng chứng cho cuộc hoan lạc vừa rồi.
Đầu tóc không chỉnh tề, trên giường vương vệt máu, nàng ta mất rồi.
Người ở bên ngoài cửa xem náo nhiệt đông như trẩy hội, nàng ta chỉ có thể kéo chăn núp mặt trên giường.
Nhưng, thuốc khi nãy dùng quá mạnh, tuy đã giải quyết nhưng cả người nàng ta vẫn còn ngứa ngáy khó chịu, mặt đỏ bừng.
Quy Hải An Châu tuy toàn thân nhục d*c dấy lên nhưng lí trí còn sót lại khiến nàng ta tăng thêm mức hận.
Kế hoạch được sắp xếp...!vì sao lại biến thành bản thân?
Rõ ràng là tiểu tiện nhân ngu dốt đó, sau cùng lại là bản thân chịu nhục.
Nước mắt lăn dài trên má ửng đỏ, rốt cục cũng thập phần đáng thương.
Nhưng thật đáng hận, hại người lại thành hại mình.
[...]
"Trước mắt người trong đó lầ ai.
Còn có ai là kẻ tung tin đồn xằng bậy."
"Đúng a, nếu chuyện này thành thật thì chúng ta là đồng phạm rồi."
Quy Hải Tương Du nhoẻn miệng cười nhẹ.
Bất giác nàng lơ đãng đi, ánh mắt dồn vào một tì nữ đang lén lén lút lút trong đám đông.
Không kịp nghĩ gì nhiều, nàng thuận miệng: "A Nghiêm, tì nữ đó có vấn đề."
Nam Môn Trì Nghiêm nghe nàng, trực tiếp động thân bắt lấy tì nữ đó.
Tuy nhiên, hắn dường như có chút lơ đãng.
Ánh mắt nhìn nàng càng thêm nuông chiều.
A Nghiêm.
Cái tên ấy nàng gọi càng thuận miệng mà hắn lại cảm thấy rất dễ nghe, rất thuận tai.
Quy Hải Tương Du: "Giữ nàng lại, một lát tra hỏi sau."
Nam Môn Trì Nghiêm: "Được."
Nam Môn Trì Nghiêm để thủ hạ của mình trói giữ tì nữ đó lại.
Song, hắn cùng nàng tiến vào căn phòng kia.
Đến đoạn ngưỡng cửa, Nam Môn Trì Nghiêm không tự chủ mà lấy tay che mắt nàng.
Hắn ho mấy tiếng: "Ngươi còn nhỏ, cảnh này đừng nên xem."
Quy Hải Tương Du hơi khó chịu.
Nàng dùng hai tay kéo tay Nam Môn Trì Nghiêm xuống, kiên nhẫn nói: "Không sao, ngươi giúp ta được mà."
Lần