Trần Ân Tứ còn đang ngây ra, không biết vì sao Tần Kiết lại xuất hiện ở đây, dừng một chút mới hoàn hồn. Nhìn thấy Tần Kiết cô liền dỗi theo bản năng, chưa suy nghĩ đã buột miệng:
- Sao nào, chẳng lẽ anh muốn đi chung với tôi?
Tần Kiết: “...”
Thấy Tần Kiết bị lời nói của mình làm cho nghẹn họng, tâm trạng không vui của Trần Ân Tứ do bị Tống Đào chọc tức vơi đi không ít.
Cô không thèm quan tâm Tần Kiết, tiến vào nhà vệ sinh, khi khóa trái cửa, cô mới phát hiện khóa đã bị tên Tống Đào đểu cáng kia dùng sức làm hỏng rồi.
Tần Kiết thấy Trần Ân Tứ cứ đứng ngoài cửa nhà vệ sinh không nhúc nhích, liền hỏi:
- Sao vậy?
Trần Ân Tứ không nói gì, cô thật sự rất muốn đi vệ sinh, nhưng lại gặp phải chuyện này... trong lòng Trần Ân Tứ nhịn không được lôi đầu tên đểu họ Tống ra hỏi thăm hắn một vòng.
Tần Kiết bước lên hai bước, thấy khóa cửa bị hỏng, anh ngừng một giây rồi nghiêng đầu nhìn về phía Trần Ân Tứ:
- Anh...canh giúp em?
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh canh giúp em... cô đi vệ sinh, anh canh cửa giúp cô?
Trong não Trần Ân Tứ chợt hiện ra hình ảnh nào đấy, bên tai ửng hồng.
Ngoài kia vẫn còn người của tổ biên kịch, cô không muốn để người ta chứng kiến cảnh ngượng ngùng, nhanh chóng ngẩng mặt lên, giọng nói đầy xa cách và khách sáo:
- Không cần đâu, cảm ơn, tôi có thể nhịn được.
Nói xong, Trần Ân Tứ không chuẩn bị trước việc gặp Tần Kiết khi ở bên ngoài, nên ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi cô đi ngang qua Tần Kiết, cô nghe rất rõ lời Tần Kiết nói:
- Hay là, em giúp anh canh với.
Nghe xem, đây là lời nói quỷ quái gì.
Trần Ân Tứ nhẫn nhịn để không mắng mỏ Tần Kiết, đi thẳng tới chỗ Lục Tinh, rồi ngồi yên vị trên ghế của mình.
Tần Kiết bị Trần Ân Tứ phớt lờ, chẳng những không để bụng, mà còn nhớ đến cảnh khi nãy bên tai Trần Ân Tứ phiếm hồng, nhẹ nhàng cười khẽ một cái.
Tần Kiết bước vào nhà vệ sinh, chỉ mở vòi nước rửa tay, rồi quay trở lại tầng hai dưới ánh nhìn đánh giá của mọi người.
Trần Ân Tứ phát hiện Tần Kiết căn bản không đi vệ sinh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Tên cẩu lại dám trợn mắt nói dối, rõ ràng không muốn đi vệ sinh, còn nói câu gì mà em canh giúp anh, canh cái đầu búa á mà canh, tiểu tiên nữ như cô mà phải đi canh nhà vệ sinh à?
...
Vụ Tống đểu vừa dứt, chuyện vừa nãy cũng chỉ như một khúc nhạc đệm nhanh chóng qua đi.
Trần Ân Tứ gây chuyện, cũng không muốn tiếp tục ngồi ở đây vô vị nữa, chờ khi bóng dáng Tần Kiết mất hút ở cầu thang tầng hai, Trần Ân Tứ nhìn Lục Tinh một cái, Lục Tinh lập tức đứng dậy chào tạm biệt mọi người:
- Cái đó, thật sự ngại quá, cứ xem như chúng tôi không có duyên với bộ phim này vậy. Liền ở đây kính mọi người một ly, hi vọng sau này có cơ hội, chúng ta có duyên lại tiếp tục hợp tác.
Người trong phòng đều thuộc loại cáo già, không dám đắc tội với Tống Đào, tự khắc cũng không muốn đắc tội với Lục Tinh và Trần Ân Tứ, tất cả đeo mặt nạ, chín phần giả tạo một phần thật lòng chào hỏi vài câu.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Lục Tinh và Trần Ân Tứ một trước một sau đứng lên, lúc hai người chuẩn bị ra khỏi quán ăn, một giọng nữ gọi lại:
- Tiểu thư Lục Tinh.
Trần Ân Tứ và Lục Tinh nhìn về phía người của đoàn làm phim.
Hai người họ thấy cả đám người cũng ngơ ngác, lúc này mới nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn thấy một người vô cùng khí chất, mặc váy dài đen liền thân, đeo dây chuyền ngọc lục bảo, tay vịn cầu thang từ từ bước xuống.
Chưa chờ Trần Ân Tứ và Lục Tinh nhận ra đối phương là ai, đã có nhà đầu tư đứng lên:
- Tần tổng, trùng hợp quá, cô cũng ở đây.
Tần Nam cười đáp lại người vừa chào hỏi mình, trực tiếp đi về phía Lục Tinh. Cô không cho người khác cơ hội chào hỏi, trực tiếp lên tiếng:
- Tiểu thư Lục Tinh, tôi luôn muốn hợp tác với cô, nhưng lại không có thời gian gặp mặt, vừa hay có cơ hội gặp mặt, có thể lên tầng nói chuyện không?
Nói xong,
Tần Nam như nghĩ đến điều gì, lại thêm một câu:
- Tôi là Tần Nam.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nam, bà chủ của truyền thông Thần Quang, đại lão của đại lão trong giới giải trí.
Lần này không chỉ người ngồi trong bàn kinh ngạc, mà Trần Ân Tứ và Lục Tinh cũng nhìn nhau không thể tin nổi.
Có điều không lâu sau, Lục Tinh đã trở lại phong thái làm việc:
- Tần tổng, nghe danh đã lâu, hợp tác của cô, đương nhiên cầu còn không được.
Tần Nam cười cười nghiêng người, đối diện cầu thang làm động tác mời:
- Vậy thì mời lên tầng.
...
Phòng trên tầng hai thiết kế vô cùng sang trọng.
Tần Nam mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng Trần Ân Tứ và Lục Tinh đi hết hành lang, mở cánh cửa phía trong cùng.
Trần Ân Tứ liếc mắt thấy Tần Kiết ngồi kế bên cửa sổ, cô theo bản năng dừng bước.
Tên cẩu... sao có thể ở đây? Hắn và Tần Nam chắc không phải có quan hệ thân thích gì chứ?
Tần Nam đi đằng trước, như có mắt mọc sau lưng, nhìn thấy sự kinh ngạc của Trần Ân Tứ:
- Giới thiệu với mọi người một chút, tôi tên Tần Nam, cô của Tần Kiết.
Trần Ân Tứ: “...”
Đúng là thân thích, còn là cái kiểu không thể nào thân thích hơn.
Vào phòng bao, Tần Nam kéo chiếc ghế bên mình:
- Mời tiểu thư Lục Tinh ngồi.
Chờ sau khi Lục Tinh ngồi xuống ghế, Tần Nam lại nói với Trần Ân Tứ:
- Trần tiểu thư, cũng ngồi đi.
Cái phòng bao to như thế, bàn dài lê thê, cũng không biết ai thiết kế chỉ có bốn cái ghế.
Trần Ân Tứ không cam tâm tình nguyện ngồi gần Tần Kiết, cô vươn tay định kéo ghế đi, Tần Kiết nghiêng đầu nhìn cô:
- Chờ chút rồi hẵng ngồi.
Chờ chút rồi hẵng ngồi? Ý gì đây? Muốn cô đứng còn ba người họ ngồi?
Trần Ân Tứ không vui, trong lúc cô đang cao ngạo suy ngẫm, nếu giờ cô không cho ai sĩ diện, bỏ của chạy lấy người, ngày hôm sau liệu Lục Tinh có băm thây mình không nhỉ.
Tần Kiết đứng dậy, đi mở cửa phòng bao, chỉ hướng cầu thang lên tầng ba:
- Cứ lên thẳng trên đấy, tầng ba có phòng vệ sinh, khóa cửa rất tốt, đi đi, đừng nhịn, nhịn nữa hỏng bây giờ.
Trần Ân Tứ: “...”
Hóa ra hắn ta không cho mình ngồi, là vì muốn mình đi vệ sinh à.
Tần Kiết thấy Trần Ân Tứ vẫn đứng im bất động:
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao thế, đường cũng đã chỉ rồi, vẫn không nhớ được à?
Trần Ân Tứ: “...”
Trong lòng Trần Ân Tứ thầm nghĩ, con mắt nào của anh thấy tôi nhớ không nổi? Đừng nghĩ có người nhà anh ở đây mà tôi không dám chỉnh anh!
Tần Kiết thấy Trần Ân Tứ trừng mình:
- Không phải là không nhớ đường, mà là chờ người đi cùng em hả?
“...”
Tần Kiết:
- Được thôi, anh đi cùng em.
“...”
Trần Ân Tứ nhẫn nhịn không trừng Tần Kiết, hít thở sâu một hơi, được thôi, anh có người nhà thì anh lớn nhất.
Trần Ân Tứ cười cười, trong lời nói chứa đầy nham hiểm, “Cảm ơn, không cần”, rồi xoay người hướng cầu thang mà đi.