“...”
Ở đầu bên kia điện thoại, động tác lau tóc của Tần Kiết chợt dừng lại.
Tần Kiết trầm mặc vài giây, rồi bình tĩnh đáp lời cô: “Gặp ở đâu?”
Trần Ân Tứ căn bản không nhận ra lời nói của mình có vấn đề, trong lòng vui vẻ, chỉ cảm thấy mình cầu xin rất hấp dẫn, giọng điệu cũng có chút kiêu căng: “Ở nhà anh?”
Tần Kiết: “......”
Trần Ân Tứ không chờ Tần Kiết lên tiếng, tưởng anh thấy bất tiện, giọng thanh thanh, lại nói: “Nếu nhà anh không tiện, vậy... sang nhà tôi?”
“.....” Tần Kiết đang uống nước thì suýt sặc, anh yên lặng mà nuốt xuống, tùy tiện hỏi: “Tại sao không phải là khách sạn?”
“Khách sạn?”, Trần Ân Tứ ngẫm: “Cũng không phải là không được.”
Tần Kiết: “...”
Trần Ân Tứ: “Nhưng tôi nghĩ quan hệ này của chúng ta phải gặp nhau nhiều lần, mỗi lần đều gặp ở khách sạn, quá lãng phí rồi.”
Tần Kiết: “...”
Trần Ân Tứ: “Vì vậy tôi đề nghị, nếu như nhà anh không tiện, vậy thì sang nhà tôi, mặc dù nhà tôi không to bằng nhà anh, nhưng lọt thêm anh thì vẫn được.”
Tần Kiết: “......”
Từ lúc bắt đầu đến giờ Trần Ân Tứ không thấy Tần Kiết lên tiếng, tưởng anh không ý kiến: “Nếu như anh thấy không có vấn đề gì, vậy chúng ta bàn về giá cả?”
Tần Kiết: “...Xin lỗi, anh không bán thân.”
Trần Ân Tứ “Hả” một tiếng, trong đầu đặt một dấu chấm hỏi to đùng.
Ba giây sau, Trần Ân Tứ rủa trong lòng, tên cẩu lại bắt đầu nổi tính cẩu, ai cần anh ta bán thân, ai hiếm lạ anh ta bán thân!
Trần Ân Tứ cười như không cười ha hả một tiếng vào điện thoại, sau đó nhẫn nhịn đáp: “Anh yên tâm, tôi không cần anh phải bán thân, chỉ cần anh bán nghệ* là được.”
***Bán nghệ: nghệ trong nghệ thuật, tương tự "bán nghệ chứ không bán thân."
Tần Kiết “Ừm” một tiếng: “Để em thất vọng rồi, anh chỉ có vẻ bề ngoài chứ không có tài nghệ.”
Chỉ có vẻ ngoài, không có tài nghệ...
Ý là, tôi chỉ có thể bán thân này, không có tài nghệ gì.
“...” Trần Ân Tứ âm thầm mắng chửi Tần Kiết một hồi mới tươi cười hỏi: “Xin hỏi, chúng ta có thể nói chuyện bình thường không?”
Tần Kiết cười một tiếng: “Lời này hẳn là phải để anh hỏi em?”
Cái gì gọi là lời này phải để anh hỏi em? Cô vẫn luôn nói chuyện rất bình thường mà?!
Trần Ân Tứ rất muốn bùng nổ, cô đúng là mất não mới đi gọi điện cầu cứu tên cẩu này.
Trần Ân Tứ mím môi, cảm thấy tên cẩu không dùng được, chuẩn bị trở mặt vô tình. Tần Kiết ở đầu bên kia điện thoại lại lên tiếng: “Em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm à?”
Gì mà nói thật hay mạo hiểm, hình như tên cẩu với cô không cùng một tần sóng?
Trần Ân Tứ chớp chớp mắt, nghiêng đầu, nhớ lại cả đoạn đối thoại vừa rồi, không thấy có vấn đề gì khác thường, lại hồi tưởng thêm lần nữa... Sau đó cô mới phát hiện, bởi vì tìm tên cẩu giúp đỡ nên cô quá khẩn trương, lúc nói chuyện, quên thêm vào hai chữ, chính cô cũng không chú ý...
Lời cô muốn nói là: "Tôi chỉ muốn thêm một mối quan hệ thầy trò với anh."
Thế mà cô lại nói: Tôi chỉ muốn thêm một mối quan hệ khác với anh.
Quan hệ khác... Ở đâu? Tới nhà anh? Ở nhà tôi? Bàn bạc giá cả?
Trần Ân Tứ hơi hé hé miệng, thẳng đến khi miệng há tới đủ để lọt một quả trứng gà nhỏ thì cô đột nhiên dập điện thoại.
Cái cái cái này quá mất mặt rồi!!!
Cô cô cô không muốn sống nữa!!!
Trần Ân Tứ điên cuồng đi vòng quanh phòng bếp tới ba vòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Tần Kiết cố ý không muốn tha cho cô, ngay lập tức gửi liền tù tì vài tin nhắn Wechat.
Trần Ân Tứ nhấn mở, là bản ghi âm cuộc gọi vừa rồi cô gọi cho anh.
Trời **, này là muốn ép chết cô à?
Trần Ân Tứ vừa nghĩ đến trong tay Tần Kiết nắm bằng chứng là đoạn ghi âm mất mặt ấy, thật sự muốn đâm đầu vào miếng đậu phụ mà chết.
Cô cào tim cào phổi hai mươi phút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại, gửi cho Tần Kiết một tin nhắn Wechat.
Trần Ân Tứ: “Chúng ta có thể thương lượng một chuyện không?”
Tần Kiết
như biết cô sẽ gửi tin cho anh vậy: “?”
Trần Ân Tứ vẻ mặt hèn mọn bắt đầu gõ chữ.
Trần Ân Tứ: “Anh... liệu có thể mất trí nhớ?”
Trần Ân Tứ: “Không cần phải dài, chỉ cần mất trí nhớ trong một tiếng gần nhất là được.”
Tên cẩu Tần gia: “...”
Tên cẩu Tần gia: “Em nghe máy đi, anh sẽ mất trí nhớ.”
Trần Ân Tứ vừa nhìn xong hàng tin nhắn, màn hình của cô hiển thị Tần Kiết gọi đến.
*Trần hèn mọn* không cam tâm, chẳng tình nguyện, nghe máy.
Cô không nói gì, Tần Kiết ở bên kia điện thoại cũng không lên tiếng.
Hai người trầm mặc mười giây Tần Kiết mới lên tiếng: “Nói đi.”
Trần Ân Tứ “A” một tiếng.
Tần Kiết: “Có chuyện gì mà cần anh giúp, em cứ nói thẳng.”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng bình thản, không nghe ra có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng lời nói của anh, lại làm Trần Ân Tứ ngẩn ngơ.
Sao anh lại biết cô có việc cần anh giúp đỡ?
Tần Kiết: “Trần Hề?”
Trần Ân Tứ hoàn hồn, cô “Ừ” một tiếng, sau đó dùng cách đơn giản nhất trả lời: "Thì là, tôi muốn tìm hiểu rõ về những nội dung liên quan đến chữa bệnh+AI... Tôi nhìn trúng một bộ phim nói về đề tài này nhưng lại không hiểu, vì thế muốn học tập thêm, để đến khi thử vai có thể gây ấn tượng với đạo diễn và biên kịch... còn có vừa nãy, tôi nói bị thiếu mất hai chữ, tôi muốn nói là thêm mối quan hệ thầy trò...”
Trần Ân Tứ nói đứt quãng, Tần Kiết không cắt lời cô, chờ cô nói xong, Tần Kiết lại hỏi một câu: "Em nhìn trúng bộ kịch bản này từ khi nào?"
Trần Ân Tứ không hiểu Tần Kiết vì sao lại hỏi như vậy: “... Thì là trưa hôm nay đó.”
Cho nên cô gái nhỏ không phải vì anh mới từ chối kịch bản của cô anh, mà là cô gái nhỏ muốn tham gia một bộ phim tốt hơn...
Tần Kiết lười biếng dựa vào ghế sofa, cười một tiếng.
Anh nói mà, là kịch bản của cô mình nát...
Trần Ân Tứ cách điện thoại, bị Tần Kiết cười đến chột dạ: “Rất buồn cười sao?”
Tần Kiết: “Không buồn cười.”
...Nhưng anh lại rất vui.
Không buồn cười thì anh cười làm gì!
Vì cách điện thoại, không thấy tình hình của nhau nên Trần Ân Tứ thẳng thừng trợn tròn mắt, sau đó hỏi: “Vậy việc tôi nói, có được hay không?”
Tần Kiết: “Được."
Trần Ân Tứ không nghĩ đến Tần Kiết sẽ nói như thế, lại hỏi: “Vậy vụ mất trí nhớ thì sao?”
Tần Kiết: “Mất rồi.”
Trần Ân Tứ nhịn không được thầm khen hôm nay cuối cùng Tần Kiết cũng chịu làm người, sau đó lại được voi đòi tiên: “Vậy khi anh mất trí nhớ, có thể thuận tay xóa luôn bản ghi âm trong điện thoại không?”
Tần Kiết: “Cái này không thể.”
Trần Ân Tứ ngay lập tức rút lại lời khen khi nãy của mình.
Làm người cái quần!
Tần Kiết phía bên kia không biết Trần Ân Tứ trong lòng lẩm bẩm cái gì, chậm rãi nói: “Lười xóa.”
“Tự em qua đây mà xóa.”