Sau khi nhấn gửi, Tần Kiết theo thói quen định đặt điện thoại xuống, kết quả lại hiện ra hai chữ: "Ước pháo?”.
Tần Kiết: “......”
Anh còn chưa hết khiếp sợ với hai chữ này, lại tiếp tục gửi đến ba chữ: “Bao nhiêu tiền?”
Tần Kiết: “...............”
Nửa phút sau, Tần Kiết ném điện thoại xuống, tiếp tục làm tổ trên ghế gõ bàn phím máy tính.
Gõ gõ, anh lại nhìn lên điện thoại, ánh mắt nhìn chăm chú mấy giây, sau đó Tần Kiết cầm điện thoại, lại xem đoạn tin nhắn ngắn kia.
Tiểu tiên nữ: “Ước pháo?”
Tiểu tiên nữ: “Bao nhiêu tiền?”
Chờ đến lúc anh dời lực chú ý sang màn hình máy tính, trong não anh vấn đề công việc cần giải quyết giống như cháo lỏng, hồ nhão, toàn bộ không biết nên làm gì.
Được lắm, cô gái nhỏ so với trước kia lợi hại hơn biết bao nhiêu, còn học được cách đùa giỡn anh.
Qua một lúc, Tần Kiết cười lên một cái, cầm điện thoại, từ từ trả lời tin nhắn cho cô.
...
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Ân Tứ vừa bồn chồn lo lắng sao người mua hộ còn chưa trả lời Wechat, vừa xếp đồ vào vali.
Đến khi cô dọn xong vali, điện thoại ting ting, cô nhanh chóng cầm lên, phát hiện có mấy cái tin nhắn chưa xem.
Sau khi nhấn vào, Trần Ân Tứ nhìn màn hình, chớp mắt, chớp chớp mắt.
Sau đó dùng sức xoa xoa mắt, khẳng định mình không xem nhầm, cô giương tay ném điện thoại, ra khỏi phòng thay đồ.
Trần Ân Tứ cứ nghĩ, lần nói xấu bị Tần Kiết bắt tại trận ở tạp chí Feng đã là lần nhục nhã nhất cuộc đời cô, nhưng lái xe chở người ta về tối hôm qua, lại càng nhục nhã hơn.
Cứ ngỡ đã là đỉnh điểm, nhưng mà đời ai mà biết núi này cao sẽ còn có núi kia cao hơn... mới đây trình độ nhục nhã của cô lại nâng lên một tầng cao mới.
Trần Ân Tứ hít sâu, thở ra, lại hít sâu rồi thở ra, rồi từ từ bắt lại cái
điện thoại vừa ném ngay trước mặt, hơi thở bình ổn, ngón tay run rẩy nhấn vào màn hình lần nữa mở Wechat lên.
Tên cẩu Tần gia: “Một tuần gần đây đều không rảnh, vì vậy tuần sau gặp.”
Trần Ân Tứ: “Ước pháo?”
Trần Ân Tứ: “Bao nhiêu tiền?”
Tên cẩu Tần gia: “Em muốn bao nhiêu tiền?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên cẩu Tần gia: “Dựa theo giá trong lòng em đưa ra.”
Tên cẩu Tần gia: “Xem em là "khách quen", anh có thể giảm hai mươi phần trăm.”
“Khách quen” - hai từ này bị Tên cẩu Tần gia thêm dấu đặc biệt.
Tên cẩu Tần gia: “Bao theo tháng giảm 30 phần trăm, bao theo quý giảm 40 phần trăm, bao theo năm giảm 50 phần trăm.”
Tên cẩu Tần gia: “Bao trước bán sau.”
Trần Ân Tứ cảm thấy bên tai mình như có tám trăm chiếc xe lửa nhỏ chạy.
Ngại, quá ngại.
Nhục, quá nhục rồi.
Cái quan trọng là, Tên cẩu Tần gia gửi tin đầu, thế mà còn thuận nước đẩy thuyền nhắn thêm mấy câu này.
Trần Ân Tứ lại lần nữa vứt điện thoại rồi đi ra ngoài. Cô vò đầu bứt tóc, lăn vài vòng trên tấm thảm lông xù, sau đó vùi mình vào tủ quần áo, qua một lúc, cô lại đâm thẳng vào phòng tắm. Sau đó, cô nằm trên nền đất lạnh, mắt không còn gì lưu luyến nhìn trần nhà, trống rỗng như người đã mất.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC ????