Phòng của Trần Ân Tứ thiết kế dựa vào yêu cầu của cô, có cửa sổ sát đất, tầng lầu cũng đủ cao, có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố.
Cô có thói quen lúc tâm trạng vui vẻ thích ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn muôn nhà, tâm trạng không vui, cũng thích một mình nhâm nhi ly rượu, ngắm ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Trừ lần trước khi chuyện của cô và Tần Kiết bị người ta phanh phui, cư dân mạng mắng chửi cô thậm tệ, cô uống một chút rượu ra thì đây là lần thứ hai cô uống rượu.
Uống xong, điện thoại cô rung lên, nhấn vào Wechat, xem ra đó là tin nhắn Wechat gửi đến nhắc nhở.
Cô có chút say, lúc muốn rời khỏi Wechat, không biết vì sao ma xui quỷ khiến nhấn vào nhóm gia đình.
Cô lại nhìn thấy tấm hình tuần trước mình từng thấy.
Phòng ăn Trần gia, Trần Thanh Sơn, mẹ kế nhỏ, Trần Vinh cùng Trần Diệu quây quần bên bàn cơm, ăn bữa tối hòa thuận, vui vẻ...
Nhìn hai giây, Trần Ân Tứ giễu cợt cười một cái, cảm thấy một mình ngồi nơi đây uống rượu giải sầu thật không đáng.
Cô đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi tắm.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ do việc gặp Trần Thanh Sơn nên hôm nay Trần Ân Tứ đặc biệt yêu bản thân mình.
Cô ngâm mình trong sữa tắm hoa hồng, chà rửa cơ thể, thậm chí còn dùng cả tinh dầu mát xa hai chân. Sau đó, cô đứng đối diện gương sấy tóc, dùng dầu dưỡng tóc, còn sử dụng nhiều loại dưỡng da thoa lên mặt.
Hai tiếng rưỡi sau, Trần Ân Tứ vào phòng ăn, rót nước ấm, uống viên vitamin, rồi dùng mặt nạ xông hơi mắt, lại nhớ đến việc mấy ngày nữa đến kì sinh lí nên dán bảo bối chườm nóng lên bụng, mới lên giường đi ngủ.
Có lẽ do uống chút rượu đỏ, Trần Ân Tứ ngủ rất nhanh. Trước lúc ngủ, Trần Ân Tứ
còn cảm thấy mình hôm nay đối xử tốt với bản thân thật, tốt đến nỗi cô cảm động cực kì.
Trần gia cô là một cô gái luôn sống lạc quan, hoàn toàn có thể minh chứng cho câu: "Cho dù không ai thương bạn, bạn cũng phải đối xử thật tốt và yêu thương chính mình."
Hôm sau, khi Trần Ân Tứ tỉnh giấc, trong vòng bạn bè từ tám giờ hôm qua Lục Tinh spam đến tận mười giờ, vì lúc đó là thời gian tập đầu tiên của show được phát sóng.
Trần gia vì vui vẻ, yêu bản thân mà quên mất việc quảng cáo show của mình ngày hôm qua.
Cô thật sự càng lúc càng không kính nghiệp rồi, ngay cả việc buôn bán của mình cũng quên.
( Tâm sự của Lá: Những lời nói của Tần Cẩu không phải chỉ để đủ số lượng từ, mà vì muốn nói cho mọi người, Tần cẩu không phải kiểu chỉ biết trêu ghẹo, lắm điều và sủng nịnh, cậu ấy là người có lí tưởng. Quyển sách này cũng muốn thử viết về những năng lượng tích cực, hi vọng có thể đem những lí tưởng trong lòng tôi viết ra. Tần cẩu là nhân vật hư ảo, nhưng thật ra luôn có những con người âm thầm làm những việc cao cả cho mọi người, ở đây tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những con người lặng lẽ ấy. Cũng giống như câu nói này: "Cuộc sống làm gì có nhiều năm tháng bình yên~ chỉ là có người đứng ra gánh vác cho bạn trước mà thôi.")