Cái gì gọi là...cứ theo lời cô mà nói...
Anh nhận úp cái nồi thì nhận đi, còn bồi thêm câu nói kia làm gì.
Moi móc cô tại trận ư? Không thấy cô diễn rất vất vả sao?!
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết làm cho hai tên ăn mày kia không biết chuyện gì xảy ra, giây sau nghĩ ra kế hướng hai tên kia lên tiếng:
- Lão đại của tôi tương lai sẽ làm trùm cái bang, chỉ dựa vào mấy người, còn muốn tranh địa bàn với lão đại nhà tôi? Tôi chấp mấy người về hú anh em tới nói chuyện với lão đại tôi...
- Nhan sắc lão đại nhà tôi cao thế này, lúc mấy người gọi anh em tới, nhớ tìm người đẹp trai một chút...
- Nếu đã đánh không lại, còn không đẹp trai, đúng thật là khó mà chấp nhận!
Hai tên ăn mày bị Trần Ân Tứ chọc cho ứa gan nổi giận, một tên lên tiếng thô tục mắng:
- Con ăn mày cỏn con kia, lúc anh em chúng tao chiếm được tuyến số hai này, còn không biết hai chúng mày đang nghịch cát ở đâu. Tìm tới một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lại muốn làm gia trước mặt tụi tao, đúng là không biết trời cao đất dày!
Trần Ân Tứ thừa dịp hai tên ăn mày hùng hùng hổ hổ muốn xử đẹp Tần Kiết, lại thêm dầu vào lửa:
- Không không không, lão đại của tôi không thích làm gia, mà thích làm ba...!
Hai kẻ ăn mày nổi giận.
- Mẹ nó, thật là không xem ai ra gì! Không cần nói nhiều với nó, xử chúng cho gọn, đập đến không dám lết qua tuyến số 2 này đi!
- Nói đi, nhóc con, mày muốn bị tao xử trước, hay bị anh tao
xử trước!
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi không muốn bị xử...
Tần Kiết bình tĩnh như đang nói “Tôi không muốn ăn trứng gà” vậy:
- Tôi thích đánh nhanh gọn lẹ.
- Vì vậy hai người cùng lên đi.
Tần Kiết nói xong, trong ánh mắt còn tặng thêm câu “Cho dù chúng bay có thêm mười người nữa cũng địch không nổi”.
Người đàn ông này, kéo thù chuốc oán còn nhiều hơn cả cô...
Trần Ân Tứ nhìn khói giận nghi ngút đầy trời của hai tên kia, lòng thầm cổ vũ:
- Nhanh, cùng nhau đánh anh ta đi, hùng dũng mà đập tàn tên cẩu này trong tàu ngầm đi!
Vì để tránh bị đánh, Trần Ân Tứ quyết định chuồn trước. Tránh cho Tần Kiết nhìn thấy kế hoạch, cô vừa giả cổ vũ vừa lén lút lùi về đằng sau:
- Lão đại giỏi quá nha!
- Lão đại, cố lên!
- Lão đại, uy...
Trần Ân Tứ còn chưa kịp thêm chữ “vũ” đã bị Tần Kiết cách cô nửa mét kéo tay, giây sau nam sinh lôi cô chạy bán sống bán chết.
Trần Ân Tứ bị Tần Kiết kéo chạy hết mười phút, mệt tới thở phì phò. Lúc này cô mới phản ứng được hóa ra tên cẩu nói đánh nhanh thắng nhanh, tức là...chạy?