Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 43


trước sau

lddyaQuyển 3:viuqr biavaBIỆT THỰynnqa jntmyHOANG DÃ.

Thường ldykfNhư ufhwinăm nayvstsw 23cefhz zdztctuổi, upjvalà sinhqoyrz jjuetviên ydftyc khoaaceya zwjsocủa ctzskĐại scnuhhọc yojcoThủ amzpzĐô. Côetuxv taofdwg đãdcbfm chơimuwke jhtvsqua 3zurkl lầnanytz trướcioati vncpnđó. fgmfoThực ra cô ta kỳ thật rất sợ ma, quái vật và các chủ đề kinh dị khác. Nhưng sức mạnh tinh thần ngày càng gia tăng khiến Thường Như không thể tiếp tục lên trò chơi này.

Mọi người đêù chơi, tất cả đều đang phát triển, và nếu bạn ở một mình lách quẻ, sẽ bị bạn bè và bạn cùng lớp bỏ lại phía sau rất nhanh.

Khi bước vào trò chơi lần này, trong lòng cô đã có một linh cảm không tốt.

Chế độ Blizzard Villa.

( Hay còn gọi là biệt thự bão tuyết.)

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một nhóm người tụ tập trong một tòa nhà. Do nhiều nguyên nhân khác nhau, họ bị cô lập với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài, không thể ra ngoài và tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Sau đó, sẽ có một vụ giết người xảy ra trong thời kỳ này, và kẻ sát nhân nằm giữa đám người.

Cuối cùng, một cuộc tìm kiếm, suy luận và giải quyết vụ án có giớipkyvk hạnvcrwd đãazzyc kngyađược thựcxbvie hkdeehiện màygmin nxtzfkhông cójxnfv sựiolua wpakxcan thiệplvkej hecwicủa cảnhjaeek sát.(kmrsi uzkyhChính làblapv dewwotự evnixvắt óc ra để tìm hung thủ ấy.)

Đây là tình huống phổ biến nhất trong truyện tranh kinh dị.

Từ lúc bước vào biệt thự, cô luôn quan sát xung quanh, trong lòng cảnh giác, không ngờ ngày đầu tiên lại có người chết, vẫn ở trong phòng cô, chỉ tắm mới mười phút.

Các phòng trong biệt thự đều được bài trí sang trọng, tường được dán giấy dán tường màu be nhạt, ngoài chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp còn có một chiếc đèn chùm pha lê nhỏ, lúc này trên đèn chùm đang treo một người hầu gái.

Tay chân của người phụ nữ bị gãy, buộc phải khoanh lại trên vai, đầu bị vẹo, và một sợi chỉ mảnh dài đã cố định cô vào ngọn đèn pha lê.

Máu chảy ra vẫn còn ấm.

Ở hai thế giới trước Quý An tham gia, thế giới thứ nhất là ác ma thời trung cổ, thế giới thứ hai là nhân ngư nghiên cứu khoa học, nói chung là tương đối ổn định, lúc này đối mặt với xác chết thê thảm của một người phụ nữ, đôi đồng tử tan rã kia giống như đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Nuốt nuốt nước miếng, cố gắng hết sức ổn định tinh thần, nâng cô gái đang mềm nhũn trên mặt đất lên: " Cô không sao chứ?"

“… Không sao.” Thường Như miễn cưỡng cong cong môi, đầu ngón tay run rẩy, “ Tôi trước khi tới đây đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt phải những việc này, không ngờ lúc xảy ra chuyện, vẫn bị doạ, làm cũng sợ hãi. Tôi xin lỗi. ”

“ Không có gì đâu. ” Quý Anbxvii lắczapzx đầu,“zagzs vuciaDù jgwikcô khôngyssvm lvvvbhét czjyithì chúngwsugp pysaztôi jzqkecũng sẽeqqxe quaawoyt xem.tyhct ”

Tiếng hétehnum fgxiqcủa akeybThường Nhưewdhj không hề nhỏ, Quý An có thể đến nhanh là vì chưa tắm. Ba đồng đội còn lại nghe thấy tiếng la hét trong nhà tắm, thì nhanh chóng mặc quần áo vào rồi chạy tới.

“Sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Quý An chỉ lên trần nhà: “Nhìn đi.”

“Tuy là âm mưu cốt truyện, nhưng diễn ra quá nhanh.” Tống Trường Khê cười khổ, “Tôi còn tưởng phải đợi đến tối mới có chuyện. ”

Quý An hỏi:“ Hiện tại làm sao bây giờ? ”

Tống Trường Khê:“ Đương nhiên, phải thông báo cho chủ nhân biệt thự này. ”

Kỳ thực không cần bọn họ xuống tay, mà là có người hầu từ tầng một lên hỏi thăm tình hình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi nhìn thấy xác chết, người giúp việc lại hét lên và suýt ngất đi, chỉ trong năm phút, rất đông người đã tập trung lại. Quản gia và thiếu gia đã nhìn thấy trước đó cũng đến, người giúp việc chết thảm đến mức nhiều người chạy vào phòng tắm sau khi nhìn thấy đều nôn thốc nôn tháo.

Quản gia và thiếu gia tâm tình vững hơn, không la hét cũng không nôn mửa, nhưng vẻ mặt cũng không được tốt cho lắm.

“ Từ quản gia.” Người đàn ông nói: “Gọi cảnh sát.”

“ Vâng.”

“Những người còn lại lùi lại, đừng phá hiện trường.”

Tất cả mọi người đều không dám tiến lên.

Với đôi tay run rẩy, người quản gia đã gọi cho đồn cảnh sát và giải thích tình hình chi tiết.

“ Ngươi đang nói về biệt thự ở Tùng Sơn?” Cảnh sát dừng lại một chút, và sau khoảng nửa phút, họ tiếp tục: “Do trời mưa lớn, một vụ lở đất đã xảy ra ở Tùng Sơn, và một đoạn đường dài ở giữa là bị chặn., hiện tại chúng tôi không thể lên núi. "

Quản gia lo lắng hỏi:" Vậy bây giờ phải làm sao? "

" Xin bảo vệ hiện trường, chúng tôi sẽ cố gắng chạy tới nhanh. "

Quý An đứng lại bên cạnh quản gia mơ hồ nghe được hai bên đối thoại, tình huống này đã dự liệu từ lâu, lởn vởn bối cảnh câu chuyện nên mấu chốt ngăn cản không cho cảnh sát tới.

Thấy vẻ mặt của quản gia xấu xí, thiếu gia nói: “Sao vậy?”

“Cảnh sát nói là lở đất chặn đường, tạm thời không lên được.”

“Vậy à?”, “Để cho hai người hầu mạnh mẽ hơn đặt thi thể xuống trước. Những người còn lại... "Ánh mắt hắn ta quét qua Quý An và những người khác," Trong thời gian cô ấy chết, tất cả những người lên lầu hai đều đến phòng khách lầu một.. ”

“ Vâng, thiếu gia. ”Người hầu gái chết có nhiệm vụ giao quần áo mới và sạch sẽ cho khách, bên ngoài trời mưa to, nhưng hiện trường không có vết nước, xung quanh biệt thự wbxttcũng pdgvkkhông cókqbnh oeykqngười laylgkhác. Kẻjhaeg sátdgavd vunnqnhân chắcreyrl chắnhlvde dtsrfphải làntqpa qyisgngười bênkimld trongbydah vtlywbiệt thự.

Theo faloxthống xhwfhkê của quản gia, kể từ khi người chết lên lầu, ngoài năm người ở trên lầu hai, còn có mười một người hầu.

Một số dùng để lau phòng, một số dùng để lau tranh sơn dầu, một số khác là để hút thuốc, cuối hành lang trên lầu hai có một phòng hút thuốc đặc biệt, nghe nói gia chủ không thích người hầu hút thuốc và mùi khói của nó, nên chính vị gia chủ kia xây một phòng chuyên môn.

Hôm nay trời mưa to, người nghiện thuốc không thể ra ngoài hút thuốc, chỉ có thể chọn lên phòng hút thuốc trên lầu hai, lười biếng một ngày.

"Tôi có không làm. Khi tôi đi hút thuốc, Từ Cường vẫn ở trong, hai chúng tôi cùng nhau tán gẫu."

"Tôi chỉ vào dọn phòng thôi. Tôi là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể giết chết A Tuệ. "

"Ô ô ô tôi không có giết người..."

Hiện trường lộn xộn, đám người hầu bảo vệ bản thân càng lúc càng lớn giọng, nói càng ngày càng lớn, nếu chậm trễ sẽ bị mệnh danh là kẻ sát nhân. Cũng có một số người hoài nghi đám người Quý An.

Bởi vì, họ vừa đến thì một vụ án mạng xảy ra, nghĩ thế nào cũng thật đáng ngờ.

Vẻ mặt của Quý An vẫn rất bình tĩnh: “Chúng tôi không có lý do gì để giết người.”

Một câu nói,
đem mọi thứ chặn lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Được rồi, tôi đã biết.” Người đàn ông xoa xoa thái dương “Hiện tại vẫn chưa thể tìm ra kẻ sát nhân. Về sau, tôi sẽ làm mọi người làm việc theo nhóm hai người, không chỉ có thể giám sát lẫn nhau, mà còn tránh bị người khác chỉ trích. "

" Tôi sẽ làm việc này. "Quản gia đáp, bình tĩnh quét qua năm người, nhưng ánh mắt đột nhiên dán vào bộ quần áo ướt nửa khô của Quý An," Câuh còn... chưa tắm? ”

Quý An gật đầu không hiểu vì sao:“ Đang định đi tắm thì nghe thấy tiếng la hét, nên vội chạy tới"

." Tất cả mọi người đều đi tắm rửa còn cậu thì không. Cậu đã làm gì trong mười phút này?” Người quản gia hiển nhiên không tin.

Đây có phải là... Bị nghi ngờ là một kẻ giết người?

Quý An hơi buồn cười, đang định giải thích thì nghe người khác chen vào: “Đừng căng thẳng như vậy, đúng như lời vị này nói, bọn họ không có động cơ phạm tội.”

Quản gia ngập ngừng: “ Thiếu gia, chuyện này.... "

Ánh mắt của người đàn ông thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ mặc vest đen:" Được rồi, đi thôi. "

Quản gia nghe lời, mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe theo lời của người đàn ông:" Vânh. "

NPC lên tiếng thay cho bản thân.

Dĩ nhiên, Quý An bắt đầu nghi ngờ người đàn ông đó, và lén đưa mắt nhìn hắn ta, nhưng không ngờ bị bắt gặp, người đàn ông cong môi và nở một nụ cười nhẹ.

"Hiện tại tuy là mùa hè, nhưng thời tiết vẫn có chút mát mẻ. Câụ nên lên lầu tắm nước nóng, kẻo bị cảm."

“ Vâng.” Quý An xấu hổ quay mặt đi, “Cảm ơn đã giúp tôi.”

“Vốn dĩ là lỗi của cô ấy, đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy, quên giới thiệu bản thân.” Hắn duỗi tay ra: ” Xin chào., Tôi tên là Hà Ngọc Ôn ”

Quý An nắm lấy tay Hà Ngọc Ôn:“ Tôi tên là Quý An. ”

Sau câuh, những người còn lại tự giới thiệu. Nếu có thể, Quý An muốn ở lại nói chuyện với hắn thêm vài câu để hỏi thăm thông tin, nhưng quần áo ướt trên người thật khó chịu nên phải lên lầu đi tắm trước khi ra ngoài.

Quý Nhiên muốn ở bên cậu, nhưng bị từ chối.

Cậu có đạo cụ vòng tay quỷ, nếu có người muốn chạm vào cậu, thì vẫn có thể an toàn.

Cầu thang của biệt thự là cầu thang xoắn ốc mở, đầu và đuôi cầu thang được trang trí bằng những lọ hoa lớn cao bằng một người, cắm những khóm trúc xanh và hoa loa kèn. Quý An liếc nhìn chiếc bình, chỉ bước hai bước rồi lùi lại.

Bên cạnh chiếc bình là một cậu bé có mái tóc trắng, lông mi trắng, áo sơ mi trắng và quần đùi... Cả người giống như một tiểu hoàng tử bước ra từ vương quốc băng tuyết, mọi thứ đều là màu trắng.

“Em... Là ai?”

Đứa nhỏ nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong con ngươi trắng như tuyết phản chiếu bóng lưng thanh niên.

“Xin chào.” Quý An ngồi xổm xuống và đưa tay về phía cậu bé, “Hôm nay anh là khách ở đây, anh tên là Quý An.”

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào tay cậu và cẩn thận chạm vào nó.

Quý An: "???"

"..." Cậu bé có vẻ lẩm bẩm điều gì đó nhưng Quý An không nghe rõ. Tiếng bước chân từ cầu thang vọng ra, hình như người hầu đang đi lên lầu. Đứa trẻ liếc nhìn cầu thang. và bước lên cầu thang, đôi giày da nhỏ màu trắng bỏ chạy.

Quý An đưa tay ra ngăn cản nhưng không được nên chỉ có thể nghi ngờ quay về phòng tắm.

Nước nóng có thể làm dịu cái lạnh do mưa bão rất tốt, ngâm trong bồn tắm một lúc, cảm thấy toàn thân nóng bừng lên rồi mới mặc quần áo vào. Quý Nhiên đang đứng đợi bên dưới, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cầu thang.

Khi thấy Quý An đi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh ơi, lại đây.”

Quý An nói “ừm” và ngồi xuống.

Hà Ngọc Ôn đang nói chuyện với Thường Như, nhưng sau khi nhìn thấy Quý An, hơi quay lại và hỏi nhỏ: " Cảm thấy thế nào?

" Không tệ lắm ", Tôi nhìn thấy một cậu bé với mái tóc bạc trắng, tôi có thể hỏi cậu ta là ai được không? "

Hà Ngọc Ôn nắm tay tách trà một lúc, sau đó nhấp một ngụm trà như không có chuyện gì xảy ra, và nước ấm trượt xuống cổ họng hắn ta, làm cho nội tạng thoải mái, đứng dậy nhìn bàn cà phê nói: "Đó là em trai của tôi. Vì nó bị bệnh bạch tạng nên không đi ra ngoài nhiều".

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện