Phong Cách Chơi Game Của Tôi Không Giống Người Thường

Chương 54


trước sau

Gió hú lồng lộng, mây đen đè nặng lên ngôi biệt thự. Hà Ngọc Ôn lặng lẽ đứng trước cửa sổ, một vài cơn gió lướt qua cánh cửa sổ đang hé mở, hất tung phần tóc gãy trước lông mày, che đi đôi lông mày và đôi mắt khuôn mặt tuấn tú, khiến người ta khó nhìn ra biểu cảm thật của hắn.

Hắn lại mở miệng: "Đi thôi."

Nếu là hiện thực, Quý An nhất định sẽ rời đi không nói lời nào, nhưng đây là một trò chơi, cậu ấy cần phải hoàn thành nhiệm vụ, và họ không thể rời đi cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.

“Có thể nói chuyện với tôi không?” Người thanh niên trầm xuống giọng điệu, có chút dỗ dành, “Biệt thự này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ qua một đêm đã thành như vậy?"

Qúy An trông xinh đẹp, có đôi lông mày thanh tú, khi lạnh lùng trông như một đóa hồng nở rộ lạ lùng, không nên lột xác nhưng khi biểu cảm dịu đi - dù chỉ một chút thôi, cả người trở nên nhẹ nhàng.

Đặc biệt là trái ngược với khuôn mặt lạnh lùng trước mặt.

Chắc không ai có thể từ chối cử chỉ mềm mỏng của cậu. Hà Ngọc Ôn nghĩ vậy.

“Thật đáng tiếc, nếu tôi còn sống, cậu sẽ là mẫu người lý tưởng của tôi.” Người đàn ông đưa tay ra với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt dịu dàng và đượm buồn, khi ngón tay mảnh khảnh sắp chạm vào tóc thanh niên, cả đại sảnh đột ngột chìm trong bóng tối.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng tối đen như sương mù dày đặc không thể tan.

Loảng xoảng..

Tiếng rơi của vật nặng.

Căn biệt thự giống như một món đồ chơi lớn, bị lũ trẻ đầu gấu nghịch ngợm chơi lên xuống, trái phải, rung chuyển dữ dội, bộ đồ ăn rơi xuống đất phát ra tiếng kêu răng rắc. Quý An thân thể không ổn định, trong một lần chấn động, cả người ngã xuống đất.

Dựa!

Sẽ không té ngã rách nát bộ đồ ăn thượng đi?

Thanh niên trong nội tâm nguyền rủa, nhắm mắt lại duỗi tay bừa bãi. Thực ra cậu cũng không mong bắt được thứ gì, đó chỉ là hành vi trong tiềm thức mà thôi... Nhưng ngay lúc cậu đưa tay ra, trong cơn mê muội, trong mây mù dường như có một bóng dáng khác.

Ngón tay bị cầm, nhiệt độ cơ thể lạnh thấu xương.

Qúy An mở to mắt và muốn nhìn đối phương, nhưng đã bị chặn mắt và ôm vào lòng ngực. Cậu không biết cơn run này kéo dài bao lâu, Quý An trong bóng tối, choáng váng trước mặt y, bất giác ngất đi trong vòng tay của người đàn ông.

Sau khi biệt thự ngừng rung chuyển, toàn bộ ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều.

Những bông hoa trang trí đã khô héo, khăn trải bàn bám đầy bụi, những con nhện giăng trên trần nhà, và căn phòng vẫn còn u tối. Tống Trường Khê chịu đựng cơn đau nhói ở lưng và đứng dậy khỏi mặt đất, trong tầm mắt chỉ còn lại Vu Nhất Chu và Quý Nhiên.

Vu Nhất Chu: "Chết tiệt! Chuyện gì vậy?"

Tống Trường Khê lay Quý Nhiên tỉnh dậy và ra hiệu bằng ngón trỏ trên môi, ra dấu bảo họ im lặng. Nhìn ra biệt thự qua khung cửa sổ, cây cối hoa lá được cắt tỉa cẩn thận đã héo úa và vàng úa, lộ ra một bầu không khí chết chóc.

Một người đàn ông trong bộ đồ của người làm vườn cầm trên tay chiếc cuốc khổng lồ đang cắt tỉa những cành cây màu vàng.

Là người sống hay là..?

Tống Trường Khê làm động tác yêu cầu hai người kia núp dưới cửa sổ để không bị phát hiện. Sau đó anh thận trọng ngẩng đầu nhìn người làm vườn cẩn thận, nhưng càng nhìn càng thấy quen thuộc.

Cuối cùng vẫn là Quý Nhiên phát hiện có điều không ổn, hạ giọng, vẻ mặt khϊếp sợ: "Người này... là người trung niên bị ma nữ gϊếŧ ngày hôm qua... Làm sao còn có thể...". "

“ Phó bản này....” Dư Vấn Châu mím môi, “Xem ra… đại náo loạn đã bắt đầu rồi?

Quý Nhiên: "Trước đó một ngày?"

"Giống như..."

“Chết tiệt.” Quý Nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, “Hệ thống yêu cầu chúng ta tìm chủ nhân của ngôi mộ. Cho đến nay vẫn chưa tìm được tin tức xác thực, lại náo loạn sớm… Chúng ta phải làm sao với nhiệm vụ đây?"

Ngoài nhiệm vụ còn có anh trai của mình nữa.

Hiện tại không thấy bóng người.

"Làm sao bây giờ?"

Tống Trường Khê xem qua thẻ vật phẩm, cũng chỉ có một số ít có thể đối phó với yêu ma, sau khi lựa chọn hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng chọn được thẻ vật phẩm trang bị trong đó. Đó là một bức tượng Phật Ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, tỏa ra ánh sáng trắng trong căn biệt thự mờ ảo.

Anh ta lấy Phật Ngọc đeo quanh cổ và giấu vào trong áo, bảo đảm ánh sáng không chiếu qua, anh ta rất yên tâm.

Vu Nhất Chu thắc mắc: "Còn có chuyện này... sao anh không lấy ra sớm hơn."

"Tuy rằng vị Ngọc Phật này có thể bảo vệ không bị xói mòn ở thế giới siêu nhiên, càng đến gần yêu ma, nó càng nóng lên, nhưng..." Bất quá chỗ dựa, chỉ cần có một cái nhưng, ý nghĩa là. khác nhau, ông nói: "... sử dụng càng lâu, sức mạnh của nó càng yếu, và chỉ có thể được sử dụng trong tối đa 24 giờ."

Hai người: "..." Rất tốt, rất hợp với tâm lý keo kiệt của "Thời đại thứ ba".

Tống Trường Khê: "Hãy đi tìm Quý An và Thường Như."

"Tốt."

Ba người cẩn thận đẩy cửa phòng ăn ra, trốn vào trong góc, những người hầu trước kia giờ đã trở thành những bóng ma lang thang, trôi dạt vô định trong phòng khách.

Hầu hết bọn họ đều đã giữ được nguyên vẹn thân thể, tướng mạo chết không khϊếp sợ, nếu không nhìn bàn chân lơ lửng trên không, thoạt nhìn không khác gì người sống.

Để lên tầng ba, phải đến phòng khách.

Cả ba người bước đi một cách thận trọng, tựa vào những cây cột có mái che, tựa vào eo.

Một bước, hai bước, ba bước...

Qúy Nhiên lấy tay bịt mũi, nín thở cảm giác bóng ma đang trôi đi khuất sau cột nhà, hắn sợ đến mức cả tim như muốn ngừng đập đột ngột, thậm chí còn không kịp lau. những giọt nước từ trần nhà trên tóc hắn.

và nhiều thứ khác nữa! Trần nhà... giọt nước?

Thiếu niên thân thể cứng ngắc ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt run lên sợ hãi, giống như một con thú nhỏ run rẩy dưới một con dã thú... Treo trên trần nhà là một thi thể nữ quen thuộc.

Trang phục hầu gái, chân tay vặn vẹo, đầu và thân mình như bị bóp vào một quả bóng.

Thấy Quý Nhiên nhìn mình liền cười toe toét, máu đỏ tươi và dịch thể màu vàng rơi xuống, Quý Nhiên tay chân yếu ớt nhưng vẫn ngoan cường đứng dậy, đẩy mạnh người bạn nhỏ của mình rồi kinh hãi hét lên: "Có ma! Chạy mau!!!"

Vu Nhất Chu và Tống Trường Khê nhìn theo ánh mắt của hắn về phía đỉnh đầu của họ,
họ nhìn nhau đắm đuối cùng em gái ma nữ.

Hai người: "!!!"

Ahhh!!! Dumeno.

Vén tóc một cái rồi cử động toàn thân, kèm theo tiếng la hét của Quý Nhiên, đám ma lang thang trong phòng khách lần lượt xông vào, tượng phật ngọc trên cổ Tống Trường Khê nóng đến mức bỏng cả da thịt.

"Làm sao bây giờ?"

"Chạy!"

Cả ba người lần lượt chạy lên lầu, thể lực tốt, chạy marathon cũng nạp đủ năng lượng nhưng... ma là linh thể. Chúng có thể trực tiếp xuyên tường, xuyên cầu thang, đi đường tắt siêu tốc..

Làm thế nào một người hai chân có thể chạy nhanh hơn họ?

Trước khi lên đến tầng hai, họ vẫn đang ở trên cầu thang, và bị bao vây bởi một nhóm ma.

Vu Nhất Chu vẻ mặt tuyệt vọng: "... Hiện tại tôi tự sát. Chết đi có dễ dàng hơn không?"

“Khi nào thì "Kỷ nguyên thứ ba" mới có chức năng giảm đau?" Vẻ mặt của Tống Trường Khê không tốt lắm, năng lực của anh ta rất tốt. Trước đó, anh ta chỉ thất bại một lần và bị gϊếŧ bởi một kẻ sát nhân.

Đau đớn đó... không khác gì thật sự chết một lần.

Qúy Nhiên thì may mắn hơn, chàng trai "may mắn" này không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn chỉ ở đây để luyện trí lực, đôi khi thấy có điều gì đó không ổn thì đơn giản là bỏ chạy, mặc dù sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ và có không có phần thưởng, nhưng không cần phải trải qua cảm giác chết chóc.

Và bây giờ... ngay cả khi hắn muốn chạy, hắn cũng không thể chạy trốn!

Né tránh đòn tấn công của ma nữ, cùi chỏ đập vào tay vịn cầu thang, vết máu loang ra, máu tươi đỏ tươi khiến ma nữ càng thêm điên cuồng... Khi bắt gặp ánh mắt của ma nữ, trái tim Quý Nhiên run lên.

Không hiểu vì sao, hắn chợt nghĩ đến ca ca của mình.

Nói cách khác... nhà họ Hà chính là chủ nhân của biệt thự này, ma đều nghe lời nhà họ Hà, còn anh trai của mình được ba vị chủ nhân dòng họ Hà cùng nhau xưng tội. Vậy có ké miếng ánh sáng nào khum?

Kệ má nó! Ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.

Qúy Nhiên nhắm mắt và hét lên vô cùng xấu hổ: " Các người không được chạm vào tôi, anh trai tôi là người yêu của Hà Ngọc Sâm."

Vu Nhất Chu: "..."

Tống Trường Khê: “……”

Đứa nhỏ này có phải là ngốc khi còn nhỏ không?

" Quý Nhiên, cậu ngốc quá, những con ma sẽ nghe lời cậu..." Vu Nhất Chu vừa nói được nửa lời thì ngay lập tức bị mắc kẹt. biểu cảm khϊếp sợ.

Chúng nó nhìn xung quanh, nhìn Quý Nhiên, lại ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, tựa hồ ở cách tường, nhìn về phía chủ nhân làm chúng nó sợ hãi.

Sau khoảng một hoặc hai phút, lệ quỷ tản ra và quay trở lại phòng khách để tiếp tục lang thang không mục đích.

Người đầu tiên hành động, cô hầu gái nhỏ với cái chết thương tâm, lặng lẽ treo cổ tự tử, đếm muỗi trên trần nhà, và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không liên quan gì đến quỷ quỷ, quỷ quỷ không làm gì cả, và quỷ quỷ cũng không biết gì cả.

Hai người: "..."

Duma!!! Điều này linh nghiệm!!!

Qúy Nhiên đối diện với ánh mắt đờ đẫn của đồng đội, cả người ngẩn ra: "... Không ngờ tên anh trai lại hữu dụng như vậy?"

“Đi thôi.” Tống Trường Khê hít sâu một hơi, nhặt lại tam quang ránh nát của mình, vỗ vỗ hôi tiếp tục dùng,, “Nói theo cách nào đó… những con ma này… thực ra cũng rất đáng yêu.”

Vu Nhất Chu che mặt gật đầu: "... Tại hạ hẳn là bị mù."

Qúy Nhiên: "..."

****

mặt khác--

Khi Quỷ An tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái, liền ngồi bật dậy và ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng rộng lớn, chiếc piano đen trắng ngăn nắp, cây đàn ghi ta trong góc... tất cả đã nói lên điều đó với cậu, you đang ở đâu.

"Tỉnh?."

Một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy eo cậu từ phía sau, người đàn ông gối đầu lên tóc cậu một cách trìu mến, dù ở rất gần nhưng cậu cũng không thể cảm nhận được hơi thở của người kia.

Tim Quý An loạn nhịp, một cái tên nào đó buột miệng: "... Hà Ngọc Sâm."

“Là tôi.” Hà Ngọc Sâm nhướng mày, ôm cậu vào lòng, “Gặp lại tôi có ngạc nhiên không?

Qúy An suy nghĩ trong ba giây và lắc đầu: "Không."

Hoặc là nói, sớm có đoán trước được.

Hai người họ thân thiết như vậy, Hà Ngọc Sâm rất vui, nhưng có người lại không vui.

"Này! Anh ôm đủ chưa?"

Một giọng nói trẻ con như sữa vang lên. Quý An kinh ngạc nhìn lên, cách đó không xa nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ như tuyết, đang ngồi trên sô pha, trên tay cầm một quyển sách dày cộp da bò, bất mãn nhìn bọn họ.

"Hà Ngọc Ninh..."

“ Ân.” Đứa trẻ gật đầu, đặt cuốn sách lên bàn cà phê rồi lặng lẽ bước tới, đưa bàn tay nhỏ bé dịu dàng của mình ra và trìu mến chạm vào khuôn mặt của Quý An, “Ta ở đây”.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Quý Nhiên: Nếu các ngươi dám đánh ta, ta liền mét ca ca!!

Yêu ma: Không dám. [Nội tâm: dựa vào! Con quỷ nhỏ có khả năng đơn lẻ!

Comment 258 ngày hôm qua, hai tập phụ sẽ được cập nhật, các bạn chờ mình vào cuối tuần nhé!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện