15.1
Thấy Giang Hàn bị ôm lên, tài xế lập tức liều mạng xông lên đánh Mộc Phong, hét to một tiếng dùng khăn ha-đa [1] quất lên lưng và eo Mộc Phong, sau đó gào lên thu tay về tấn thế, tuy làm đủ trò nhưng toàn bộ quá trình không ai chú ý tới hắn.
[1] khăn ha-đa: khăn dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần
Mà Giang Hàn thì ở trong lòng Mộc Phong liều mạng đạp chân giãy dụa, Mộc Phong càng ôm hắn chặt hơn, trên gương mặt u ám lại nổi lên nét đỏ ửng khả nghi, giải thích ngay thẳng: “Xin lỗi, tại vì lúc nãy cứ nhìn cậu cho nên mới cứng như vậy, không phải cố ý. “
“… ” Trong nháy mắt Giang Hàn quên cả đau chân miệng cũng há to đến nhét được quả trứng gà.
Cái gì mà nhìn cậu cho nên mới cứng như vậy! Chuyện như thế mà cũng dám nói ra khỏi miệng sao! Tên này quá quái đản rồi!
“Cậu không cần phải sợ, thật ra tôi chỉ muốn cùng cậu hẹn hò.” Mộc Phong nở một nụ cười mà tự cho là dịu dàng.
Tam quan của Giang Hàn nhất thời bị gột rửa: “Hẹn hò? Anh khẳng định không phải quyết đấu? Con bà nó vậy anh cười dọa người như vậy để làm gì?”
Mộc Phong tổn thương nhưng vẫn ráng cười, giải thích: “Thật sự chỉ muốn hẹn hò với cậu, dáng vẻ của tôi trời sinh có hơi hung dữ.”
Thấy đối phương dường như hoàn toàn không phải tới đánh nhau, Giang Hàn mới dám mở miệng tiện ra, bình tĩnh sửa sai nói: “Không phải là có hơi, mà là quá hung dữ.”
“… Ừ, quá.” Mộc Phong nhìn Giang Hàn không chớp mắt, thấp giọng nói: “Cậu nói gì cũng đúng.”
CMN không ổn rồi! Giang Hàn lau mặt, đẩy đẩy ngực Mộc Phong, nói: “Anh thả tôi xuống.”
Cái đẩy này của Giang Hàn khiến cậu đột nhiên ý thức được cả cơ thể Mộc Phong từ trên xuống dưới đều cứng như đá, cho dù cách mấy tầng quần áo giữa hai người cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, hơn nữa Mộc Phong vừa nghe hắn kêu buông càng dùng sức ôm chặt, khí thế bức người càng mãnh liệt hơn. Không biết tại sao Giang Hàn hô hấp có chút không thông, đồng thời trong lòng tuôn ra một cảm giác quái dị khó nói lên lời, loại cảm giác này làm cho Giang Hàn rất nôn nóng.
Mộc Phong lưu luyến không rời nói: “Cứ ôm vầy đi! Tôi không mệt.”
“Ai sợ anh mệt!” Giang Hàn suýt chút nữa ói máu, lại điên cuồng giãy dụa một phen dù không có kết quả, giận dữ hét: “Buông! Anh mau buông!”
Mộc Phong nhẹ nhàng thả Giang Hàn xuống, sợ Giang Hàn hiểu lầm nữa nên lập tức thâm tình bày tỏ: “Tôi thích cậu, tôi muốn theo đuổi cậu.”
“Không.” Giang Hàn liếc mắt, từ chối cực nhanh.