Mộc Thần nghiêm túc giải thích: “Thật ra những gì cậu vừa nói đều là do tớ đoán, khi đó thích cậu lại không dám nói, nên mới dùng cách vẽ như một cách thức lưu lại kỷ niệm của chúng ta.”
“Nhưng làm sao đoán được chuẩn như vậy?” Lâm Sở rất không tin tưởng.
“Bởi vì biểu hiện hai lần đó của cậu quả thật rất kỳ lạ.” Mộc Thần muốn cười, “Giả say, mà cứ một lúc lại tỉnh, lúc chạy nhìn cũng có hơi căng thẳng, bất quá lúc đó tớ sợ mình hi vọng nhiều rồi thất vọng nhiều, cho nên không dám nghĩ tới hướng đó, không thể làm gì khác hơn là tự nói với mình… “
“Tự nói với mình cái gì? ” Lâm Sở hỏi.
“Tự nói với mình có thể cậu chỉ là hơi ngu ngốc thôi.” Mộc Thần dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình.
Biểu cảm của Lâm Sở nhất thời rất phức tạp: …
Chờ một chút, chẳng lẽ thiết lập “Ở trước mặt người yêu thể hiện khí sắc nam thần cao lãnh và thỉnh thoảng sẽ thể hiện một chút dễ thương” sai rồi sao?
Hơi ngu ngốc là cái quỷ gì! Thiết lập đã sớm hư rồi sao? Σ(°°)︴
Mộc Thần tiếp tục nói: “Tuy là lúc đó tớ không biết cậu thích tớ, nhưng giải thích như vậy mới cảm thấy hợp lý, hơn nữa tớ vẽ truyện ban đầu cũng chỉ vì an ủi bản thân, cho nên cứ vẽ như vậy…”
Lâm Sở trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Mộc Thần một lúc, như bong bóng lập tức xẹp xuống nói: “Vậy được rồi.”
Vợ nói vô cùng hợp tình hợp lý hơn nữa ánh mắt cũng rất chân thành! (-д-)╯
Mộc Thần dè dặt ngồi xuống cạnh Lâm Sở, kéo kéo tay áo của hắn, lấy lòng nói: “Cậu đừng giận, đây chỉ là trùng hợp.”
“Ừm.” Lâm Sở rút tờ giấy trong hộp ra lau nước mắt nước mũi, sau đó đem tart trái cây trên bàn đưa cho Mộc Thần, buồn bực nói: “Cậu ăn đi.”
Mộc Thần chần chừ hỏi: “Cậu thật sự không giận?”
“Vẫn còn một chút, hôn một cái mới hết.” Lâm Sở đầy tâm cơ đáp, mắt vừa khóc lúc nãy còn đỏ giống như thỏ mà giờ đã bắt đầu đùa giỡn lưu manh, vô cùng liều mạng.
Mộc Thần ngoan ngoãn tiến tới ở trên môi Lâm Sở nhẹ nhàng hôn một cái.
“Vợ thật ngoan!” Lâm Sở giống như con mèo to nằm sấp trên người Mộc Thần, trong nháy mắt tiến nhập vào trạng thái dính như keo, “Cậu đỡ bệnh chưa?”
Mộc Thần không chút phòng bị nói: “Uống thuốc xong đỡ hơn nhiều.”
“Vậy tớ còn một câu hỏi cuối cùng.” Lâm Sở mở một tấm hình tiểu hoàng nước bắn bốn phía vô cùng d*m ra, đem điện thoại đặt ở chỗ hai người đều có thể nhìn thấy, sau đó dùng môi cọ cọ vành tai Mộc Thần, thấp giọng nói: “Đây là cậu và tớ?”
Vợ tui ngoài mặt dễ thương thuần khiết, kỳ thật thế giới nội tâm vàng[1] không ai sánh được!
[1] vàng: tiểu hoàng đồ, hoàng cũng có nghĩa là vàng
Chuyện này vô cùng tuyệt vời. o(*////▽////*)q
“Không có, tớ chỉ tùy tiện vẽ… ” Mộc Thần vốn còn muốn trả lời cho qua, kết quả không thực hiện được, bất thình lình thấy hình trong điện thoại Lâm Sở mặt lập tức đỏ như nước đun sôi.
“Mạnh miệng.” Lâm Sở bóp eo nhỏ Mộc Thần, tò mò chỉ vào người sói hỏi: “Cậu là Husky thành tinh?”
Mộc Thần nghẹn một cái, xoắn xuýt nói: “… Là người sói.”
“Người sói?” Lâm Sở buồn cười, “Người sói không phải vừa cao to vừa cơ bắp sao?”
Sói nhỏ bị chọt trúng chỗ đau, che mặt hoàn toàn không muốn nói chuyện.
“Nhưng mà người sói như cậu thật đáng yêu.” Lâm Sở trong mắt lóe ra ánh sáng biến thái.
“Ừm… Cậu không ghét sao!? Tai sói đuôi sói gì gì đó.” Mộc Thần lo sợ bất an thăm dò.
“Sao lại ghét, thích còn không kịp.” Lâm Sở thích thú nói.
Tai thú là chính nghĩa!
Bị tranh của Mộc Thần vẽ kích thích thức tỉnh năng lực biến thái, nam thần âm thầm quyết định sẽ mua cho Mộc Thần một đôi tai sói giả.
“Nói vậy… Cậu vẽ nhiều tranh H như vậy, là vì muốn cùng tớ ‘ba ba ba’ nhưng lại ngại sao?” Lâm Sở càng ôm chặt Mộc Thần hơn, hỏi thẳng.
Mộc Thần cười cứng ngắt, không có sức thuyết phục nói: “Tớ chỉ là luyện cách vẽ cơ thể người… “
Lâm Sở “Ồh~~” một tiếng trầm bồng du dương, ngay thẳng tán dương: “Vợ thật chăm chỉ.”
“Đúng vậy.” Mộc Thần lúng túng nói.
“Luyện cách vẽ cơ thể người?” Lâm Sở khẽ cười, thổi khí vào tai Mộc Thần, tay thì không đứng đắn chui vào áo ngủ Mộc Thần, nói: “Chúng ta cùng nhau luyện.”
Mộc Thần ở trong lòng hắn không được tự nhiên vặn vẹo, chống cự nói: “Không muốn.”
“Ngoan, cậu xem tranh cậu vẽ … ” Lâm Sở lại lướt sang một tấm khác, nghiêm túc đánh giá nói: “Đường nét trôi chảy, tỉ lệ chính xác, thần thái lại đúng lúc đúng