Mộc Phong còn tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác, sửng sốt tại chỗ 3 giây, yên lặng nhìn Giang Hàn.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Giang Hàn đói bụng một ngày không ăn được gì, tướng ăn lúc này không chút nhã nhặn, bị Mộc Phong nhìn có điểm đỏ mặt.
Mộc Phong lau lau tay trên tạp dề, ôn nhu nói: “Làm cho cậu, tôi không ăn khuya.”
Giang Hàn không yên lòng hỏi: “Tại sao?”
Mộc Phong mỉm cười: “Duy trì dáng vóc, nguyên tắc của tôi là một ngày ăn no ba bữa, đồ ăn vặt ăn khuya không đụng.”
Để tránh việc cơ bắp bị phù!
“Quái dị.” Giang Hàn chột dạ hừ lạnh, bởi vì cậu mấy ngày nay ăn không tiết chế, hầu như hận không thể ăn một ngày sáu bữa bữa sáng bữa trưa bữa tối buổi trà chiều bữa khuya, vốn là cằm V-line nay có xu hướng biến tròn.
“Cậu cứ ăn, mập một chút cũng đẹp.” Mộc Phong lại cười nói, ánh sáng đèn tường vàng ấm áp khiến ngũ quan vốn âm trầm của hắn bỗng nhu hòa đi rất nhiều, lộ rõ vẻ đẹp trai, hai cánh tay săn chắc khỏe mạnh lộ ra ngoài ống tay, hoàn mỹ như một pho tượng.
Lại phối với tạp dề hình hoa của dì Trương! Thật sự không khác gì tiêu chuẩn không thể nhìn mặt bắt hình dong bên trong sách giáo khoa!
Giang Hàn hung hăng liếc Mộc Phong, dùng ánh mắt giận dữ che dấu nhịp tim đập nhanh: “Đẹp hay không cũng không có liên quan tới anh.”
“Sáng sớm ngày mai muốn ăn cái gì?” Mộc Phong thở dài, “Tôi trước khi đi nấu để tủ lạnh cho cậu.”
Giang Hàn im lặng một hồi, nói: “Để tủ lạnh mất ngon, sáng mai hãy làm.”
Mộc Phong hơi lo: “Tôi bây giờ đi về, sáng mai lại chạy tới?”
“Về cái gì mà về, anh có phải bị ngu không?” Giang Hàn dùng chén cơm che khuất nửa gương mặt, lùa cơm vào miệng ậm ờ ra lệnh: “Anh ở đây cho tôi.”
Trong lòng Mộc Phong nhất thời như có một vạn con nai xổng chuồng xông tới!
“CMN cái biểu tình quỷ quái gì thế?” Giang Hàn thẹn quá hóa giận nhìn vẻ mặt nhộn nhạo của Mộc Phong, lắp bắp nói: “Anh ở phòng khách! Nghĩ, nghĩ cái gì hả?”
Mộc Phong cười nhạt, thản nhiên nói: “Cậu.”
Giang Hàn trộn ngũ cốc vào trong canh còn thừa khuấy khuấy lên, lạnh lùng nói: “Không cho phép nghĩ.”
“Nhất định muốn tôi ngủ lại?” Mộc Phong rất thẳng thắng, “Tôi sợ không khống chế được.”
“Tôi sẽ khóa cửa.” Giang Hàn cẩn thận nói.
Mộc Phong lắc đầu, cười: “Đùa cậu thôi, tôi không phải người như thế.”
Giang Hàn ăn uống no đủ, đặt chén cơm xuống bàn, đứng lên nói: “Tôi đi ngủ, trong ngăn kéo nhà tắm có khăn xài một lần, đồ ngủ không có size của anh, anh ráng chịu một chút!”
Mộc Phong dịu dàng nói: “Tôi biết, đều là do tôi dọn.”
“…” Giang Hàn không thể đáp trả.
Mộc Phong lại chậm rãi bỏ thêm một câu: “Tôi quen ngủ trần truồng.”
“Ai quản anh!” Giang Hàn nổi nóng, xoay người rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười dễ nghe của Mộc Phong.
Đem đống chén dĩa trong phòng bếp rửa sạch rồi cất xong, Mộc Phong lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai. Nhớ đến dáng vẻ miệng ăn nhồm nhoàm bóng lưỡng của Giang Hàn, trong lòng Mộc Phong có một cảm giác ấm áp, trong đầu thậm chí còn vang lên một bài bài hát cũ của Lưu Đức Hoa: “My home is my castle, một viên ngói một viên gạch dùng tình yêu để xây đắp, tôi vì em nấu cơm, tôi vì em thu dọn…”
Dường như có chỗ nào đó không đúng? Mộc Phong hất hất đầu.
Sau khi Giang Hàn rửa mặt xong, cuối cùng trở về phòng ngủ khóa lại, đề phòng ban đêm bị đánh lén.
Nằm ở trên giường, Giang Hàn bắt đầu thông lệ trêu ghẹo người khác mỗi đêm trước khi ngủ, nhưng mà lật tung danh sách wechat lại không tìm được người muốn nói chuyện, nhìn avatar xinh đẹp lẫn diêm dúa cả trai lẫn gái, cảm giác của Giang Hàn cũng chỉ có phiền muộn và buồn chán, ngược lại thì khí khái kiên nghị tràn nhập mị lực đàn ông vừa rồi của Mộc Phong ở dưới ngọn đèn không bỏ đi đâu được. Giang Hàn phát hiện mình càng ngày càng dễ mất bình tĩnh lúc đối mặt với Mộc Phong, mỗi lần thấy cơ thể rắn chắc cơ bắp của Mộc Phong quả thật cậu hận không thể nhào tới cắn một cái!
Đệt nó chứ não của mình!
Giang Hàn đang ở trong lòng giãy dụa gào thét, Mộc Phong đột nhiên gửi tin wechat qua, chỉ có năm chữ đơn giản: “Ngủ ngon, rất thích cậu.”
“A a a!” Trong chớp mắt não bổ ra giọng trầm của Mộc Phong lúc nói ra năm chữ này, Giang Hàn mặt đỏ tim đập ném điện thoại đi, cả người như boomshakalaka!
Mẹ nó, chẳng lẽ chuyện này đã định trước là không tránh khỏi? Giang Hàn chán nản bứt tóc, rơi vào trầm tư.
Giang Hàn có hai bí mật khó có thể mở miệng, chỉ có trời biết đất biết cậu biết.
Cái thứ nhất là, lấy điều kiện của cậu, vẻ ngoài này, gia thế này, kỹ năng câu em gái này, ai cũng cảm thấy cậu là một Poodle ver người [1], nhưng mà sống đến 21 tuổi, thực tế Giang Hàn vẫn còn là một tiểu đồng nam.
[1] Giống Poodle khi tới thời kỳ động dục nếu không trông chừng kỹ thì nó sẽ rất hay ôm chó khác, bất kể cái hay đực.
Thứ hai là, Giang Hàn sở dĩ là đồng nam, không phải là vì cậu không muốn, mà là vì cậu không thể! Hoàn Toàn! Không! Thể!
Mối tình đầu của Giang Hàn là lúc 16 tuổi, lúc đó tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ chọn nữ sinh đẹp nhất trong rất nhiều nữ sinh thích mình, bởi vì cả hai đều đẹp. Hai người qua lại không nóng không lạnh, một lần khờ dại đó khiến Giang Hàn cho rằng yêu đương chính là chuyện như thế, cái gì mà mặt đỏ tim đập như hươu chạy đều là vớ vẫn.
Mãi cho đến một ngày, bạn gái Giang Hàn chủ động đưa ra ý muốn ‘hòa hợp’ với cậu hơn, Giang Hàn vui vẻ đồng ý.
Song lúc hai người thật sự chuẩn bị bắt đầu, Giang Hàn kinh ngạc phát hiện đối với bạn gái cậu hoàn toàn không có ham muốn gì cả, so với ở khách sạn ‘ba ba ba’ cậu lại thích cùng cô ở sân thượng hóng gió chuyện trò.
Đệt? Tui không có văn nghệ như thế đâu? Giang Hàn khó hiểu trăm bề.
Thế là ngày đó hai người không làm gì cả, bạn gái Giang Hàn lúc đó còn hết sức cảm động, cảm thấy Giang Hàn là một nam sinh vô cùng tốt và có trách nhiệm, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn gì gì đó, vô cùng chính trực!
“…” Giang Hàn khổ sở mà nhìn cô.
Mẹ nó tui không muốn chính trực aaa!
Cuộc tình đầu tiên