Dáng vẻ lúc bình thường của Mộc Phong vốn đã hung hãn hơn người bình thường, lúc này mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, vì vậy mọi người đều bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi, im thin thít!
“Phát bóng.” Mộc Phong sẳng giọng dán mắt nhìn nam sinh đối diện.
Nam sinh chân run một cái, suýt tý nữa đã quỳ xuống.
Bởi vì Mộc Phong thoạt nhìn thật sự không giống như tới để đánh bóng chuyền, ngược lại giống như tới để bắt kẻ thông dâm!
Mắt Tiểu Diệp đảo một cái, cười khan hai tiếng hỏi Giang Hàn: “Hàn ca, người này là bạn anh?”
Giang Hàn khẽ cắn môi, nhắm mắt nói: “Bảo mẫu nhà anh.”
Khóe miệng Mộc Phong giật một cái, mặt càng đen hơn.
Tiểu Diệp ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là mình nghe lầm, thế là xác nhận lại: “Là bảo vệ?”
Giang Hàn gằng từng chữ vô cùng rõ ràng, nói: “Bảo — mẫu.”
“Ha hả.” Mộc Phong cười lạnh gật đầu, “Được, tôi là bảo mẫu.”
Tiểu Diệp thấy không khí kỳ quái giữa hai người này, nhìn thế nào cũng cảm thấy quan hệ bọn họ không đơn giản, nhưng Giang Hàn vừa rồi khoe khoang một trận khiến hắn rất động tâm, hơn nữa nhìn bọn họ giương cung bạt kiếm cảm tình chắc cũng không tốt lắm, thế là muốn thử xem có thể ôm đùi đại thiếu gia nhà giàu hay không, lập tức giả ngu, bắt chuyện với phía đối diện: “Vậy chúng ta phát bóng đi! Đang lo cái gì đó?”
Đối diện há miệng run rẩy phát banh qua.
Mộc Phong nâng tay phải lên nhanh-chuẩn-độc mà đánh banh trở lại, ngoại trừ cánh tay phải thì toàn thân không nhúc nhích, giống như đoán chắc được quỹ đạo di chuyển của trái bóng, đáng thương quả bóng chuyền bị đập một tiếng vang dội, hơn nửa quả bóng lún vào trong cát, còn xoay thêm mấy vòng trong cát mới thôi, cảm giác hạt cát nóng đến mức sắp bốc khói xanh!
“…” Ba nam sinh đối diện nhất thời rất muốn khóc huhu!
Đường banh này chúng tui không có cách nào đỡ được! Anh nghĩ anh đang diễn Hoàng tử Tennis sao!
“Tiếp tục.” Mộc Phong hoạt động cổ tay, khớp xương vang lên răng rắc, “Vừa rồi không khống chế được sức, ném nhẹ một chút.”
Đối diện khổ tâm không muốn yêu nữa phát bóng qua, Mộc Phong lại trong chớp mắt đánh về.
Mỗi một lần đều là sát chiêu!
Giang Hàn và Tiểu Diệp hoàn toàn không tìm được cơ hội ra tay, đứng tại chỗ lúng túng phơi nắng.
Cứ chơi trong bầu không khí quỷ dị một hồi, ba nam sinh rốt cục không chịu nổi áp lực to lớn trong lòng, nhao nhao biểu thị ai nha nắng quá tụi tui có hơi mệt hay là nghỉ chút đi, thế là cuộc thi chênh lệch điểm số 10-0 cứ kết thúc hòa bình như thế, chỉ là trái banh có hơi biến dạng, có thể là bị xì hơi chỗ nào đó, bất quá cũng không ai để ý tới chuyện đó, dù sao người không sao là tốt rồi!
Tuy Mộc Phong khiến bầu không khí vô cùng đáng sợ, nhưng Giang Hàn hôm nay chính là không muốn thể hiện sự sợ hãi trước mặt hắn, ôm lý do “Là muốn cho anh biết anh không phải bạn trai tôi nên cơ bản anh không có tư cách quản tôi” cắn răng giậm chân một cái, thân mật vỗ vỗ mông Tiểu Diệp nói: “Đi, chúng ta đi nghỉ một chút.”
Tiểu Diệp mặt đỏ lên, gật đầu nói được, cùng ba đồng bọn đi về phía lều vải.
Bọn họ đi rồi, Mộc Phong đằng đằng sát khí học theo vỗ mông Giang Hàn một cái.
“Anh lại đánh mông tôi làm cái gì!” Giang Hàn đau đến híc-hà liên tục, bưng cái mông như bị lửa đốt như nhảy sang một bên.
“Vậy cậu đánh hắn làm gì?” Mộc Phong chỉ chỉ bóng lưng Tiểu Diệp.
Máu nóng Giang Hàn bốc lên, tức giận nói: “Ông đây đang ăn đậu hủ!”
Mộc Phong lạnh lùng nói: “Tôi cũng vậy.”
“Rắm! Có ai đánh ác như anh sao!” Giang Hàn bi thảm mà xoa xoa cho chính mình, thậm chí có ảo giác cái mông bị đánh lỏm vào luôn!
Mộc Phong nén giận mím môi một cái: “Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng.”
“Không có có lần sau!” Giang Hàn tức giận giơ ngón giữa lên, “Tôi muốn hẹn! chịch! rồi! Anh đừng đi theo!”
Mộc Phong kìm cổ tay cậu lại, lôi cậu vào trong lòng ôm chặt, trong mắt lóe lên lóe lên ánh sáng nguy hiểm, trầm giọng nói: “Không cho phép chịch.”
“Anh có tư cách gì quản tôi?” Giang Hàn ra sức kiềm chế để không kêu gào, một bên treo ngược tiểu tiện nhân trong lòng lên quất mấy cái để khỏi hứng đến mức chảy thành nước trong lồng ngực Mộc Phong một bên châm chọc nói, “Anh cũng không phải bạn trai tôi, tôi thích ngủ với ai thì ngủ, anh quản được sao?”
Mộc Phong thở dài, thanh âm trầm thấp mà dịu gàng: “Vậy để tôi làm bạn trai cậu!”
“Tôi từ chối, anh không phải kiểu mà tôi thích.” Giang Hàn lập tức gạch dấu X, đẩy Mộc Phong ra, đi về phía bốn nam sinh kia.
Mộc Phong siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn đi theo, giống như con sói cô độc bên cạnh Giang Hàn, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói. Giang Hàn cùng Tiểu Diệp hỉ hả liếc mắt đưa tình hắn cũng chỉ là lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt mang theo chút thăm dò, Giang Hàn dứt khoát xem hắn là không khí, mà mặt khác ba nam sinh kia cũng không dám nói gì.
Cứ căng thẳng như thế mà vượt qua cái nắng trưa trên bãi biển cùng không khí hắc ảm tỏa ra từ Mộc Phong!
Bên kia Lâm Sở rốt cục cũng được như ý nguyện cùng vợ trải nghiệm thế giới hai người, hai người nắm tay tạo dấu chân trên bờ cát, vẽ một bức tranh, nhặt vỏ sò, Mai Thu bóng đèn hình người vốn đi cùng bọn họ, nhưng mà Mộc Thần hầu như chưa từng để ý đến hắn, vô tình hay cố ý cùng Lâm Sở show ân ái, hai người ở trên bờ cát vẽ hình chibi cho nhau, còn viết lời tỏ tình phía dưới! Dưới sự công kích cẩu FA cực kỳ tàn nhẫn Mai Thu đành lựa chọn bỏ đi, lúc hắn sắp đi còn xoa xoa tóc Mộc Thần, bất đắc dĩ nói: “Cùng bạn trai chơi đi, tớ đi trước.”
“Bye bye.” Mộc Thần nhanh chóng vẫy tay, sau đó hết sức phấn khởi kéo Lâm Sở nói, “Chúng ta đi thả đèn Khổng Minh được không?”
“Được!” Lâm Sở hôn nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng muốt của vợ.
Mai Thu thở dài, lắc đầu đi.
“… Cậu còn không vui không!?” Mai Thu đi rồi, Mộc Thần dè dặt hỏi Lâm Sở, “Cậu ấy hôm nay còn cố ý chạy tới đây, quá đáng.”
“Thì sao chứ.” Lâm Sở lấy môi cụng cụng trán cậu, “Cục cưng tốt với tớ như vậy mà.”
Mộc Thần thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt nhìn xuống hình chibi Lâm Sở mình vẽ dưới chân: “Tớ cảm thấy… Biểu hiện hôm nay của tớ đã rất rõ ràng, nếu như lần sau cậu ấy còn làm gì nữa, tớ sẽ trực tiếp nói rõ với cậu ấy.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Lâm Sở cùng cậu cụng trán, thân mật cọ cọ, trong lòng vô cùng mềm mại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời ngã về tây, nước biển bắt đầu lạnh đi, người trên bãi cát ngày càng ít. Hai người dùng ánh chiều tà trên biển làm background tự sướng vài tấm, sau đó đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn.
Lâm Sở dồn rác vào trong một túi nilon, nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy bóng Giang Hàn và Mộc Phong, lẩm bẩm: “Hai người kia đi đâu rồi?”
“Tớ đi hỏi.” Mộc Thần đi ra gọi điện thoại cho Mộc Phong, chỉ chốc lát sau thì về, thoải mái nói, “Bọn họ có việc, không đi cùng chúng ta, kêu chúng ta đem đồ về trước.”
“Ừ, buổi tối muốn ăn cái gì?” Lâm Sở nhìn số chìa khóa số, xác nhận hai chiếc chìa còn lại hai người họ đã cầm đi.
Mộc Thần xoa xoa cái bụng, kêu đau nói: “Đói chết đói chết, đồ nướng được không?”
Thịt dê xỏ xâu gì gì đó, sói thích nhất.
“Đương nhiên được.” Lâm Sở cưng chìu bóp bóp mặt vợ, “Thay quần áo đi.”
Ngày hôm nay quyết tâm muốn đối nghịch với Mộc Phong và tiểu tiện nhân trong lòng, Giang Hàn gánh áp lực cực lớn dẫn Tiểu Diệp đi vào nhà nhà hàng Tây.
Mộc Phong vẫn cố định bám bên cạnh Giang Hàn, quét mắt nhìn bàn tiệc, mặt lộ vẻ khinh thường nói: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Giang Hàn ăn vài miếng liền buông nĩa, “Thế nhưng tôi không đói bụng.”
Mộc Phong từ trong mũi phát ra một tiếng giễu cợt.
Da mặt của Tiểu Diệp cũng dày không kém gì sắt, ánh mắt nhìn Mộc Phong như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi lại ra vẻ không có chuyện gì xảy ra bồi Giang Hàn ăn cơm, đôi mắt khôn khéo cứ lưu luyến tới lui trên người Giang Hàn.
“Hàn ca cái đồng hồ này của anh đẹp quá.” Tiểu Diệp đem tay Giang Hàn kéo về phía mình nhìn cẩn thận, ra vẻ ngây thơ le lưỡi, “Em từng thấy trong tạp chí, chính hãng phải tới mấy vạn đó.”
“Cái này có là gì.” Giang Hàn dửng dưng, “Thích thì hôm nào anh tặng em một cái.”
Mắt Tiểu Diệp keng một cái sáng quắc: “Thật sao, chúng ta như vậy chẳng phải là đồ đôi rồi sao?”
“Tình nhân thì phải dùng đồ đôi.” Giang Hàn thuận miệng nói.
Mộc Phong phát ra một tiếng cười nhạt khinh miệt, tay ở dưới mặt bàn chơi với cái nĩa kim loại, đem từng cái răng trên nĩa bẻ xuống.
“Hàn ca chúng ta bây giờ làm gì?” Tiểu Diệp ở dưới mặt bàn mặt nhẹ chạm chân Giang Hàn.
Giang Hàn kéo cằm của hắn, cười: “Mướn phòng, đi không?”
“Ai nha, Hàn ca anh sao lại như vậy.” Tiểu Diệp nũng nịu một cái, sau đó bình tĩnh nắm lấy cơ hội! “Đi!”
Quản việc trên dưới làm gì, kiếm được cái đồng hồ cũng được