Dưới sự sắp xếp của Ngô Liệt sự kiện bắt cóc này cứ thế thuận lợi trôi qua.
Bốn tên bắt cóc sau khi bị thương nặng khôi phục tinh thần đều thống nhất nói xe bánh mì lúc chuyển hướng đột nhiên bị lật ngã rơi xuống mương, năm người chỉ duy nhất Giang Hàn không bị thương trong tai nạn xe thì nhân cơ hội chạy trốn, còn vết rách và vết cào kỳ quái trên mui xe, không có ai biết xảy ra chuyện gì. Tuy vết cào là điểm đáng ngờ nhưng bốn nghi phạm lúc lấy khẩu cung đều nói khớp tình huống hiện trường. Mà quan trọng nhất là Ngô Liệt thợ săn quái vật một mực chắc chắn không có phát hiện sinh vật lạ ở hiện trường, còn loại chuyện như người sói trần truồng chạy trên đường cơ bản không đáng để tốn phí điều tra, dù sao người sói là sinh vật cứ tới ngày rằm là thích nổ quần áo mặc quần lót chạy khắp phố tru lên! Nếu như tìm ra tên đó là ai thì cứ phê bình giáo dục là được! Thế là Ngô Liệt thành công vui vẻ đem vụ án người sói bị đẩy lên thượng cấp rút ra giao cho bộ điều tra thông thường, bước vào công đoạn điều tra quy chuẩn con người.
Trong bốn nghi phạm có một người là sinh viên, trước đó từng có vài lần gặp được Giang Hàn, vì ham hư vinh, rõ ràng gia cảnh bình thường lại bất chấp dùng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ để tiêu xài trong giới con nhà giàu, ỷ mình có chút đẹp trai nên mỗi ngày cứ ảo tưởng sẽ có một ngày không làm mà hưởng được sống ngợp trong vàng son. Nhưng thời gian dài người này không học được gì tốt, lại dính phải thứ không nên dính nhất, trở thành kẻ nghiện, sau khi bán hết sạch của cải không có tiền mua thuốc liền liên lạc với vài tên du thủ du thực, lúc trước biết rõ phú nhị đại trong giới nên tìm vài mục tiêu để xuống tay, cuối cùng xui xẻo tập trung ở trên người Giang Hàn — Hở ra là quẩy đến sau nửa đêm, lại tùy tiện không dẫn theo bảo vệ, bạn bên cạnh mỗi ngày mỗi đổi, nếu không bắt quả thật là có lỗi với cậu!
Cứ như vậy Mộc Phong liền an toàn, có nhân chứng có vật kiểm chứng, đầu óc bị tẩy sạch thái độ nhận tội của bốn phạm nhân lại tốt, vô cùng tích cực phối hợp điều tra, quả thật làm người ta nghi ngờ nếu đã có tư tưởng giác ngộ tại sao còn phải đi trên con đường tà đạo này? Nhưng nhân viên điều tra lại không biết là, thú ăn mộng có thể nuốt chửng tinh thần và ký ức, còn mị ma phụ trách tạo ảo giác, sót bất kỳ một phân đoạn nào cũng sẽ làm cho người lấy khẩu cung phát hiện sai sót, mà tinh thần của con người lại là cực kỳ yếu ớt, trong khoảng thời gian ngắn bị hai loại bước sóng xâm lấn tinh thần dẫn tới sụp đổ, ngoài những gì được hắn thiết lập thì những điểm khác đều mơ hồ.
Ngô Liệt vui vẻ vỗ vỗ bả vai áo choàng trắng bên cạnh, nói: “Lần này nhờ có mày.”
May mà khẩu vị Mị Ma ba ba khá nặng, mới có thể tạo ra được một con lai hiếm có như vậy.
“Cám ơn mày đã mời tao ăn một bữa tiệc lớn.” Người trẻ tuổi mặc áo choàng trắng chậm rãi nở một nụ cười vô cùng mị hoặc, đôi mắt đẹp đến mức như có một tầng sương mù thật mỏng bay bổng bên trong, hắn chưa thỏa mãn liếm môi một cái, “Ký ức hoảng sợ lại tuyệt vọng quá ngon… Khi nào mày đưa Vampire nhà mày tới cho tao nhìn xem haha?”
Sắc mặt Ngô Liệt trầm xuống, cau mày nói: “Ký ức của anh ấy rất quý giá, không thể cho mày ăn.”
“Nhưng không phải cơ thể cậu ta đã tự phong ấn ký ức đó sao? Cái đó có khác gì với việc bị tao ăn sạch đâu?” Áo khoác trắng lộ vẻ đáng tiếc.
“Cho dù anh ấy không muốn nhớ tới, nhưng đó là một phần tạo nên cuộc đời anh ấy, anh ấy có thể chọn chôn nó đi, nhưng bị mày ăn thì chính là không còn hoàn chỉnh.” Ngô Liệt khẽ gật đầu một cái, “Nếu như cần, có lẽ có một ngày nào đó tao sẽ nhờ mày giúp một tay, đem những ký ức đó đào lên.”
“Mày đây là cho xem không cho ăn hả?” Áo khoác trắng bất mãn kêu to, “Tao không làm!”
“Mày chỉ biết ăn…” Ngô Liệt buồn cười giật nhẹ tay áo hắn.
“Hừ!” Áo khoác trắng tức giận đi vào nhà đóng sầm cửa, bảng treo trên cửa, “Phòng cố vấn Tâm lý” in năm chữ vì bị rung mạnh là kêu leng keng.
Giang Hàn nằm trên ghế sofa rên hừ hừ, nửa người trên để trần, nửa người dưới mặc một cái quần ngủ thật mỏng, trên cái lưng trắng ngần có một mảng bầm đen nhức mắt. Mộc Phong ngồi bên cạnh cậu, cầm trong tay một hộp thuốc mỡ, động tác nhẹ nhàng đem thuốc thoa lên trên vết bầm. Đây là chỗ bị mấy tên bắt cóc đánh, Mộc Phong mỗi lần thấy đều đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi.
“Nhẹ một chút.” Giang Hàn bị đau, eo thon vặn vẹo.
“Ừ, anh hơi mạnh tay.” Mộc Phong kiềm chế thở ra một hơi, có thể cảm giác được sự tức giận.
“Đừng nghĩ nữa, vết thương cũng không nặng.” Giang Hàn biết Mộc Phong đang giận cái gì, chính cậu cũng tức muốn chết, bị gậy đánh mạnh vào sau lưng, 1/1000 lỡ bị thương cột sống sẽ rất phiền phức, may mà đi bệnh viện kiểm tra bên trong không sao, chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa Giang Hàn cũng rất sợ Mộc Phong trong lúc nhất thời xúc động làm gì bọn bắt cóc nữa, lúc đầu vất vả lắm mới lừa được, vì vậy nhịn tức khuyên nhủ: “Dù sao cũng qua rồi, không cho anh làm chuyện ngu xuẩn, thành thật cho em.”
“Ừ, em yên tâm.” Mộc Phong cúi người, vừa xoa bóp phía sau lưng vừa ở trên gáy Giang Hàn hôn một cái.
Lần này Giang Hàn bị hôn đến nửa người mềm nhũn, nghĩ một hồi, tức giận ra lệnh: “Đừng chỉ xoa một chỗ, đi xuống chút nữa.”
“Chỗ này?” Bàn tay Mộc Phong dịch xuống một đoạn ngắn.
“Lại… Xuống chút nữa.” Mặt Giang Hàn bắt đầu đỏ.
Mộc Phong nghe theo chỉ thị Giang Hàn mò một đường từ trên lưng xuống eo, giọng nói trầm thấp có chút trêu chọc: “Ở đây không có bầm.”
“Đừng