7.1
Hai người sói, một Vampire, hài hòa ngồi trên bàn trải khăn trải bàn hình hoa ăn cà ri thịt bò, còn ép nước cam tươi uống.
Cái cảnh này vẽ sai muốn chết.
Hà Hi miệng ăn, tròng mắt thì không nhịn được nhìn cái cổ trắng nõn của Mộc Thần, ngứa ngáy cảm thán nói: “Cổ Tiểu Thần thật trắng, thật muốn cắn một cái.”
Mộc Thần bình tĩnh lấy tay che cổ.
Mộc Phong đen mặt trừng Hà Hi, từ trong kẽ răng nghiến ra một chữ: “Dám!”
Hà Hi hoảng sợ cúi đầu ăn cà ri: “Không dám, đêm nay tao còn phải đi câu tiểu thịt tươi, không thể gãy chân.”
Mộc Phong hừ lạnh, cười nhạt.
Hà Hi dùng cùi chỏ thúc hắn: “Đi không? Lần trước có người giới thiệu cho tao vài chị gái mị ma ngực to, mày muốn làm quen không?”
Mộc Phong chuyên tâm ăn: “Không có hứng thú.”
Hà Hi chưa từ bỏ ý định, tiếp tục làm ông mối cho vị khách người sói khó tính: “Tao biết, mày chắc cũng thích tiểu thịt tươi, có một tiểu soái ca tinh linh nói muốn chơi cùng người sói, thích cái kiểu thô lỗ, sảng khoái… “
Mộc Phong lấy nửa cái bánh mì còn lại thô bạo nhét vào trong miệng Hà Hi, nói: “Câm miệng, tao không có hứng thú.”
Hà Hi phì một cái nhổ bánh mì ra, nghiễm nhiên trở thành một MC: “Vị khách mời này sao lại tắt đèn rồi, có phải có gì đó khó nói? Khả năng sinh lý của… “
“Cấm nói mấy chuyện này ở trước mặt tiểu Thần.” Mộc Phong xách Hà Hi lên chuẩn bị ném ra ngoài cửa sổ.
Tai sói Mộc Thần run rẩy, chột dạ.
Thế giới tinh thần của cậu có thể nói y chang Hà Hi, chỉ là tướng mạo quá gạt người.
Hà Hi dương nanh múa vuốt gào khóc: “Chờ đã! Tao còn chưa ăn xong!”
Mộc Phong: …
Hà Hi sửa sang lại quần áo, vui vẻ chạy về ăn cà ri, miệng vừa ăn vừa tiếp tục tiện: “Tiểu Thần có bạn gái không?”
Mộc Thần bình tĩnh nói: “Không có.”
Hà Hi: “Bạn trai thì sao?”
Mộc Thần nhất thời bị nghẹn thịt bò, nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là điên cuồng lắc đầu.
Hà Hi chớp mắt mấy cái: “Cũng không có sao~? Người sói các người thật kỳ lạ, đều là người theo chủ nghĩa độc thân sao?”
Mộc Phong lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Hà Hi chân thành dùng ngón tay chỉ mình: “Vậy có muốn thử với tao không?”
Mộc Phong từ chối ngay tức khắc: “Tuyệt đối không.”
“Đệt mày thẳng thắng vậy sao?” Hà Hi làm lố ôm ngực, “Mày nên nói ‘Tuy là mày vừa đẹp trai vừa đáng yêu nhân cách cũng tốt lại lãng mạn cũng là Vampire giỏi nhất mà tao biết nhưng rất đáng tiếc chúng ta không thể’, như vậy mới đúng. “
Hà Hi duyên dáng tự phát cho mình một tấm thẻ người tốt bạch kim nạm kim cương.
Mộc Phong lắc đầu, giải thích: “Tao chỉ là chưa gặp được người tao thích, tao tin chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, khi tao nhìn thấy ánh mắt người đó, trong đầu sẽ có một âm thanh nói cho ta biết, ‘Chính là hắn’.”
Lúc này, nãy giờ vẫn buồn bực ăn thịt bò không nói một tiếng Mộc Thần đột nhiên giống như bật được công tắc xoay qua nắm lấy vai ca ca dùng sức lắc lắc, ánh mắt lấp lánh nói: “Ca! Chúng ta quả thật quá giống nhau! Lần đầu tiên em nhìn thấy ánh mắt cậu ấy cũng như… éc.”
Mộc Phong híp mắt, ý vị thâm trường nhìn em trai toàn thân toả ra bong bóng hường phấn.
Mộc Thần vèo cái cúi đầu ăn tiếp, đuôi sói chột dạ kẹp giữa hai chân.
“Oa ~~ aaaa ~~ thợ chụp hình đâu thợ chụp hình đâu! Mau mau đem máy chụp nam thứ của chúng ta, người ta đang đỏ mặt… ” Hà Hi bỉ ổi tiến tới quan sát khuôn mặt đỏ bừng của Mộc Thần, còn chưa nói hết câu đã bị Mộc Phong xách lên không nói tiếng nào ném ra ngoài cửa sổ.
Mộc Thần cuống cuồng giải thích với Mộc Phong: “Ca, em vừa rồi thật ra…”
Mộc Phong dựng một ngón tay lên, ý bảo cậu im, Mộc Thần không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bất an ngồi ăn.
“Ở cạnh anh không cần miễn cưỡng bản thân.” Mộc Phong dịu dàng vỗ đầu em trai, trầm giọng nói: “Lúc cần giúp đỡ nhất định phải nói ra.”
“Ca phong cách của anh thay đổi! ” Mộc Thần mở to mắt, không thể tin.
Mộc Phong cười khẽ: “Em đã trưởng thành, anh không thể lúc nào cũng quản lý em.”
Mộc Thần cảm động ôm cánh tay Mộc Phong cọ tới cọ lui, đuôi sói lắc cực nhanh, gần như có thể nghe tiếng gió vù vù!
Mộc Phong chụp đuôi em trai lại: “… Có phải phải đánh em một trận em mới nhớ hay không?”
Mộc Thần sợ hãi rút đuôi về: “Mới nói em đã trưởng thành!”
Mộc Phong: “… Ngoắc đuôi là vấn đề nguyên tắc.”
7.2
Ở chỗ ca ca gia cả chiều, Mộc Thần như được chữa trị hết, tối hay vẫn là nên trở về phòng, để tiện ngày mai đi học.
Lúc Mộc Thần vào cửa, Lâm Sở đang vận sức chờ phát động ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn thấy cậu lập tức nhảy dựng lên, cả người đứng nghiêm: “Cậu đã trở về.”
Chỉ còn thiếu động tác tay chào cờ.
Mộc Thần khó hiểu cười: “Cậu làm gì thế, nghiêm túc vậy.”
Lâm Sở bình tĩnh lại: “Không có gì, chờ cậu đi ăn.”
Mộc Thần khổ sở xoa xoa cái bụng bị cà ri thịt bò nhồi vào: “Được, đi thôi.”
Lâm Sở thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Cậu ăn rồi?”
Mộc Thần sức sống mười phần kéo Lâm Sở ra ngoài: “Không sao không sao, vẫn có thể ăn tiếp.”
Tuy trong lòng hai người đều đang điên cuồng quắn quéo nhưng lại không dám nhìn nhau, cả hai đều sợ nếu nói toạc ra rồi thì ngay cả bạn cùng phòng cũng không làm được, dũng khí lúc sáng của Mộc Thần cũng tiêu tán hết. Cho nên bọn họ rất ăn ý không ai nhắc lại chuyện lúc sáng, ra ngoài đi ăn.
Chỗ bọn họ ăn là một quán tôm đất kho cay.
Lâm Sở sợ cậu ăn không được nên bóc vỏ ra, đem phần thịt đặt vào trong chén định cho Mộc Thần ăn, Mộc Thần cũng không yên lòng bóc vỏ cho Lâm Sở, hai người vừa muốn tâm sự vừa cắm cúi bóc vỏ.
“Sao cậu không ăn?” Lâm Sở đang bóc vỏ đột nhiên phát hiện tình huống này không đúng.
Mộc Thần ngẩn ra, lập tức đem phần thịt