Sau khi Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch ăn xong, tâm trạng đã tốt lên nhiều.
Nhưng lúc tính tiền, Từ Bạch giành trước một bước, hấp tấp đi thanh toán, còn Tạ Bình Xuyên thì cầm chén cơm, nhìn bóng dáng Từ Bạch ở phía xa, rồi chú ý đến ánh mắt đánh giá sâu xa của phục vụ, anh chợt có một cảm giác như đang ăn cơm mềm [1].
[1] ăn cơm mềm: ăn bám phụ nữ.
Khi Từ Bạch về chỗ ngồi, cô cúi đầu không nói gì, chỉ cầm túi xách lên, cho điện thoại vào trong túi.
Tạ Bình Xuyên lướt nhìn thực đơn, thầm tính tổng hoá đơn trong lòng. Anh thò tay vào túi lấy ra một xấp tiền giấy, thêm cả tờ năm tệ và mười tệ nhăn nhúm, bỏ vào tay Từ Bạch.
Anh nói: "Sao để em trả tiền được?"
Từ Bạch nhận tiền mà chỉ cảm thấy rất nặng nề, cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh đừng khách sáo với em mà."
Tuy nói thế, nhưng nghĩ tới mặt mũi của Tạ Bình Xuyên, Từ Bạch vẫn nhận lấy xấp tiền đó.
Bên ngoài quán ăn, gió đông thổi ào ào, ánh mặt trời bị tầng mây che lấp, đầu đường cuối ngõ tối mịt mù.
Hai người đi cạnh nhau bước về phía bãi giữ xe. Tạ Bình Xuyên cầm một chuỗi chìa khoá, đứng lúng ta lúng túng trước một loạt xe ô tô, cuối cùng dừng trước một chiếc xe hơi bình thường, đứng lặng hồi lâu mới chậm rãi mở cửa.
Tuy Từ Bạch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong giờ phút này, cô cũng không khỏi hỏi: "Porsche...với Land Rover của anh đâu rồi?"
Tạ Bình Xuyên ngồi xổm trước lốp xe, không trả lời Từ Bạch.
Anh im lặng chắc chắn là vì thấy uất ức, Từ Bạch đau lòng không thôi, an ủi anh: "Em thấy kiểu xe khác nhau thật ra cũng không hơn kèm nhau nhiều... Giống như xe buýt hai tầng ở London ấy, dù ngồi ở tầng một hay tầng hai thì cũng đến được nơi cần đến."
Cô quan tâm đến lòng tự tôn của anh, dịu dàng nói: "Tụi mình về nhà thôi."
"Anh mất việc rồi." Tạ Bình Xuyên bỗng nói, "Buổi tối thường xuyên mất ngủ, cũng không có em bên cạnh."
Ánh sáng ở bãi đậu xe lờ mờ, góc tường sâu hun hút, Tạ Bình Xuyên ngồi xổm ở đây, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, như thể đã mất đi khí chất trước kia. Nhờ có quần áo mỏng nên vẫn nhìn thấy được sống lưng thẳng tắp, vẫn có nét phong độ.
Từ Bạch không thấy được rõ nét mặt của anh, cô ngồi xổm cùng anh: "Công việc mà mất thì có thể tìm lại. Trình độ của anh tốt thế này, cùng lắm chúng ta nhảy việc thôi."
Câu cuối cùng, cô nói ra đầy căm phẫn.
Đây là sự tự tin có được từ năng lực. Dựa vào tri thức và kinh nghiệm của cô, dù là thế nào thì cũng sẽ không đến mức trôi dạt khắp nơi, chẳng làm nên trò trống gì – Tạ Bình Xuyên cũng vậy.
Điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là an cư lạc nghiệp. Gia đình được xây dựng trên sự nghiệp, cái ăn, cái mặc, chỗ ở, đi lại hàng ngày cũng dựa vào tài chính.
Từ Bạch không rõ về tình hình tài chính của Tạ Bình Xuyên. Cô đặt tay lên bả vai anh, định nói thêm vài câu thì nghe thấy Tạ Bình Xuyên nói: "Vụ kiện lần này không xử lý tốt thì hao tổn thanh danh, rất khó để nhảy việc. Vụ án liên quan đến cơ sở dữ liệu virus, phạm vi liên luỵ quá lớn, bất cẩn một chút thôi là có thể phải đi tù."
Trong bãi đậu xe, bầu không khí khá yên tĩnh.
Tạ Bình Xuyên không biết lấy ra một cành cây nhỏ từ đâu.
Anh cầm cành cây đó, vẽ một vòng tròn trên đất, dáng vẻ hệt như khi còn thiếu niên bị mẹ quở trách.
Hồi nhỏ, Từ Bạch rất lười, thỉnh thoảng làm thiếu bài tập, đến một ngày trước ngày kiểm tra bài tập thì hoảng hốt chạy đến tìm Tạ Bình Xuyên, hỏi anh ơi phải làm sao bây giờ.
Tạ Bình Xuyên không nói phải giải quyết thế nào.
Anh trực tiếp cầm bút, làm xong bài tập cho cô.
Lúc đó Tạ Bình Xuyên biết bắt chước chữ viết, hơn nữa còn vừa làm vừa giảng bài cho Từ Bạch. Anh giỏi đơn giản hoá các vấn đề phức tạp, thật sự là một người rất thông minh.
Cứ như thế, mỗi khi Từ Bạch gặp bài khó, việc đầu tiên chính là chạy tới tìm anh. Mẹ của Tạ Bình Xuyên thấy vậy thì không vui chút nào, nói bóng nói gió với con trai rằng con không phải là gia sư miễn phí.
Lúc Tạ Bình Xuyên bị phê bình thì sẽ giống như bây giờ, cầm cành cây vẽ vòng tròn trên đất. Đây đã là chuyện rất lâu rồi, Từ Bạch nhớ lại, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
"Anh sẽ không vào tù, anh là người chính trực, quang minh lỗi lạc." Từ Bạch nói nghiêm túc và hiên ngang: "Những người vu oan anh mới phải ăn cơm tù."
Cô đang giận sôi cả bụng.
Như câu "yêu ai yêu cả đường đi", thì điều ngược lại cũng đúng. Mọi ghét bỏ, sỉ nhục và trách móc mà người mình thích phải chịu, cũng khiến bản thân thấy căm ghét.
Tạ Bình Xuyên nói: "Luật sư đang chuẩn bị, anh không cần đi làm, ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi. Đồng nghiệp nghị dị nhau, vài mối quan hệ không tiện ra mặt.... Anh hơi cô đơn."
Giọng nói cực kỳ thấp, đến cuối câu còn có chút nghe không rõ.
Năm nay Tạ Bình Xuyên đã 29 tuổi, Từ Bạch biết anh bấy lâu, chưa từng nghe thấy anh nói mấy câu như "anh hơi cô đơn". Anh luôn tạo cho người khác ấn tượng rằng anh là con cưng của trời, rất kiên cố và vững vàng.
Hầu hết những cây anh hay dùng là "Không sao", hoặc "Anh không để ý", bây giờ chỉ khác một chút thôi cũng đủ làm Từ Bạch đau lòng khôn xiết.
Từ Bạch buột miệng thốt ra: "Đợi em dọn về, em với anh sống chung."
Tạ Bình Xuyên vòng một vòng lớn, rốt cuộc cũng nghe được câu muốn nghe.
Anh nhìn Từ Bạch, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu Bạch, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."
Tạ Bình Xuyên ném cành cây đi, cuối cùng cũng đứng lên, hơn nữa còn cúi người duỗi tay kéo Từ Bạch dậy.
Từ Bạch quả nhiên nói là làm, nói lời giữ lời. Trưa hôm đó, cô dắt theo Sủi Cảo Tôm dọn về. Sủi Cảo Tôm còn vui hơn Từ Bạch, vì nhà Tạ Bình Xuyên rất to, là một khu vực vô tận để khám phá.
Sủi Cảo Tôm rất