Trong ấn tượng của Tống Giai Kỳ, bố hiếm khi nghiêm túc thế này. Lúc nói chuyện với cô, lúc nào bố cũng hiền hòa, trên mặt còn mỉm cười, chứ không phải như bây giờ - hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt ủ rũ.
Cô nói: "Bố, có chuyện gì với Ngụy Văn Trạch ạ?"
Vệ Khải Thành lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán rồi mới trả lời: "Từ nhỏ tới lớn con chưa từng chịu khổ, bạn bè xung quanh đều là người trong giới...."
Tống Giai Kỳ hiểu, bố đang "lót đường" trước.
Cô kiên nhẫn chờ điều đằng sau.
Sau đó nghe thấy bố nói tiếp: "Con người Ngụy Văn Trạch còn phức tạp hơn con tưởng tượng nhiều. Con còn nhớ giám đốc Ngô của công ty mình không?"
Vệ Khải Thành cầm gậy đi về phía trước. Hai hôm nay ông bị đau khớp cổ chân, có gậy nên đi lại cũng dễ dàng hơn. Đau khớp cổ chân là bệnh cũ, vì ông từng bị tan nạn xe hồi còn trẻ. Là con gái ông, Tống Giai Kỳ tất nhiên biết rõ chuyện này.
Cô đi theo sau bố, tâm trạng rối rắm như mối tơ vò.
Tống Giai Kỳ nói: "Giám đốc Ngô với Ngụy Văn Trạch quen biết nhau ạ? Ngụy Văn Trạch không nói với con."
"Không phải, Giai Kỳ, con nghe bố nói, bố không rõ quan hệ của họ thế nào." Vệ Khải Thành trả lời, "Nhưng giám đốc Ngô quen biết rộng rãi, thường xuyên lui tới mấy quán bar cao cấp... Con chưa từng đến những nơi đó, nhưng chắc cũng từng nghe nói rồi."
Đúng là đến lúc này, tuy Vệ Khải Thành chọn ngả bài, nhưng vẫn dùng cách nói vòng vo.
Tống Giai Kỳ phản ứng nhanh nhạy, lập tức hiểu ý ngay.
Giám đốc Ngô của tổng công ty họ là một người rất phong lưu. Nhờ có thành tích xuất sắc, thu nhập dồi dào, còn nắm giữ cổ phần trong công ty, ông ta cũng được xem là tầng lớp trung lưu, thỉnh thoảng trà trộn vào tầng lớp thượng lưu.
Giám đốc Ngô thường đến các quán bar, gọi mấy cô gái trẻ xinh đẹp làm chút chuyện mà đàn ông thích.... Thỉnh thoảng còn đăng lên mạng, bày tỏ suy nghĩ của mình.
Mỗi lần Tống Giai Kỳ nhìn thấy, đều khịt mũi xem thường.
Cô có quan điểm đúng sai rõ ràng, với cô sai là sai, đúng là đúng, không có trung gian, càng không có giới hạn giữa cả hai. Tuy nhiên, cô đã quên mất một điều – không phải ai cũng may mắn như mình.
Tống Giai Kỳ chống tay lên lan can, nói: "Quán bar cao cấp, xảy ra chuyện gì hả bố?"
Cô nghe thấy bố nói từng câu từng chữ: "Giám đốc Ngô gặp được Ngụy Văn Trạch. Ngụy Văn Trạch đi cùng Tần Việt, sở thích của Tần Việt... cũng giống với giám đốc Ngô."
"Sau đó, bố cử người đi điều tra Ngụy Văn Trạch." Vệ Khải Thành lấy điện thoại ra, mở album ảnh của mình.
Trong album có vài tấm ảnh mờ. Loáng thoáng có thể nhìn thấy, Ngụy Văn Trạch đang ôm một cô gái, cúi đầu nói chuyện thân mật, cuối cùng còn hôn lên má cô gái đó.
Vệ Khải Thành nói tiếp: "Bố cảm thấy cậu ta không thật lòng với con. Con nói cậu ta thích làm từ thiện, bố đã điều tra các tổ chức phúc lợi khắp Bắc Kinh... Thời gian cậu ta làm từ thiện còn chưa đến hai năm. Lúc cậu ta mới đến Bắc Kinh, hoàn toàn sống dựa vào vợ cũ."
Ông đứng cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thấy xe cộ như nước chảy, dòng người đi bộ không ngừng nghỉ, cuối cùng ông thở dài: "Hơn nữa, tuy đây là việc nhà của Ngụy Văn Trạch, bố không nên có ý kiến. Nhưng con có quyền biết, bố nên nói cho con biết."
Từ lúc nhìn thấy ảnh chụp, Tống Giai Kỳ đã không nói lời nào, chỉ nhìn công ty ở đối diện. Nghe đến chữ "việc nhà", Tống Giai Kỳ mở miệng nói: "Bố nói cho con đi, con nghe."
Vệ Khải Thành đổi tay nắm gậy.
Ánh mặt trời chói chang, tiết trời sáng sủa, hàng cây bên đường tốt tươi, cành lá rung rinh trong gió, tóm lại là vô cùng giàu sức sống.
Nhưng giọng điệu của Vệ Khải Thành lại như chìm xuống đáy: "Ngụy Văn Trạch có nhắc tới con gái của cậu ta với con chưa? Con gái cậu bị nói lắp bẩm sinh, người gầy yếu, ở trường từng bị người ta bắt nạt, bị tát sưng mặt."
Gõ gậy xuống đất vài cái, Vệ Khải Thành nói tiếp: "Số lần cậu ta đi thăm con gái, cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không nói đến vợ cũ của cậu ta, nhưng con cái là máu thịt, cậu ta lại máu lạnh như thế, con trông mong cậu ta thiện lương bao nhiêu?"
Con trông mong cậu ta thiện lương bao nhiêu?
Tống Giai Kỳ không đáp được.
Đã vào tháng Ba, thời tiết Bắc Kinh lúc ấm lúc lạnh, tiết trời bắt đầu vào xuân. Cô được tắm mình trong ánh nắng chói chang, nhưng trái tim như bị tẩm trong hầm băng... Những lời vừa rồi của bố cô mâu thuẫn với những gì Ngụy Văn Trạch nói.
Tin tưởng ai đây?
Tống Giai Kỳ không cần nghĩ cũng biết, cô chắc chắn sẽ tin bố mình.
Họ đang đứng ở hành lang của tổ Dịch thuật, phía sau luôn sẽ có đồng nghiệp đi ngang qua. Tống Giai Kỳ kiêu ngạo, rất ít khi yếu thế trước mặt người khác, thế nhưng lúc này, cô cúi thấp đầu, không bao lâu, nước mắt rơi xuống đất.
Lúc đầu cô vẫn có thể đứng vững. Rồi sau đó, suy nghĩ của cô bắt đầu trôi dần, cảm thấy mọi sự săn sóc và chu đáo của Ngụy Văn Trạch e chỉ là cảm xúc giả tạo – cả sự ấm áp khi anh huyên thuyên một mình ở ven đường trong đêm; sự tán thưởng tận đáy lòng khi thảo luận văn học với cô; những ngày tháng lập kế hoạch cho tương lai, hầu hết những gì anh ta nói đều là dối trá.
Anh ta răm rắp làm theo Tống Giai Kỳ, cực kỳ hiểu nhìn mặt đoán ý. Nhưng sự xu nịnh của anh ta cũng không rõ ràng, anh ta luôn có những nguyên tắc tế nhị nào đó.
Tống Giai Kỳ đã thật lòng đáp lại.
Đáng tiếc, thật lòng không đáng giá.
Bố cô vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: "Không sao hết, Giai Kỳ, đừng khóc nữa, con còn bố mẹ. Mấy chàng trai tài năng môn đăng hộ đối với nhà mình đang xếp hàng chờ con đó.... Chuyện này cũng không phải hoàn toàn tệ, con từng trải, sẽ có hiểu biết hơn, sau này có gặp người giống vậy thì con sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa."
Tống Giai Kỳ giơ mu bàn tay lên, chặn lại dòng nước mắt dữ dội.
Bình thường cô vô cùng kiêu ngạo, nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mềm lòng.
Bố đưa khăn tay cho cô, nói: "Được rồi, hôm nay đừng đi làm nữa, bố bảo tài xế chở con về nhà. Về nhà rồi,
lại bảo dì Trương nấu cho con một bữa thật ngon, cơm nước xong, không nghĩ ngợi gì nữa hết, về phòng ngủ một giấc."
Đề nghị này đúng như ý muốn của Tống Giai Kỳ.
Thế nên cô nghỉ làm vào ngày hôm đó.
Mọi cách thức liên lạc của Ngụy Văn Trạch, cũng bị Tống Giai Kỳ xóa sạch sẽ.
Cô xin cấp trên cho nghỉ dài hạn, hai tháng này cô dự định đi du lịch giải sầu, bố mẹ rất ủng hộ cô.
Rũ bỏ công việc ở Hằng Hạ, cùng với mọi thông tin liên lạc, đối với Ngụy Văn Trạch, Tống Giai Kỳ cứ như bốc hơi khỏi nơi đây. Anh ta tìm kiếm khắp nơi mấy ngày liền, cuối cùng cũng nhận được tin của Vệ Khải Thành.
Lúc này Ngụy Văn Trạch mới hiểu ra, bản thân đã dã tràng xe cát biển đông.
Còn ông chủ trực tiếp của anh ta là Tần Việt cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Tần Việt kinh ngạc nhiều hơn tức giận, cảm thấy giá trị của Ngụy Văn Trạch đã giảm xuống một nửa ngay lập tức.
Tần Việt từng gửi hy vọng vào bố của Tống Giai Kỳ. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng, chỉ cần có được sợi dây này thì sẽ có được mối hời lớn, nhưng bây giờ, con vịt nấu chín đã bay mất, thái độ của Vệ Khải Thành cũng thay đổi.
Tại hội nghị giao lưu thương nghiệp không lâu sau đó, có rất nhiều chuyên gia kỳ cựu trong giới đến tham dự. Là bên được mời, Hằng Hạ cử tổng giám đốc kỹ thuật Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên đến cùng với Vệ Khải Thành. Lúc đi ngang qua Tần Việt, hai người chẳng hề chào hỏi anh ta.
Hội nghị được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ sắc màu, trên mỗi bàn đều có một hộp gỗ, trong đó ban tổ chức chuẩn bị danh sách và một ít quả nhỏ biểu đạt thành ý. Có thể thấy được là nhà tổ chức đã dành rất nhiều tâm tư.
Tạ Bình Xuyên ngồi ngay tại bàn nào đó bên cạnh.
Anh không nói chuyện với người khác, mà trực tiếp mở điện thoại, nhắn tin cho Từ Bạch, hỏi cô đang làm gì.
Từ Bạch trả lời: "Em đang tắm cho Sủi Cảo Tôm, nó phải tắm rồi."
Tạ Bình Xuyên khẽ cong khóe môi, hỏi tiếp: "Còn Xíu Mại?"
Cứ như họ là gia đình bốn người vậy. Thành viên nào cũng cần được quan tâm chút ít.
"Xíu Mại đang nằm trong tổ liếm chân." Từ Bạch thành thật trả lời, "Em tắm cho Sủi Cảo Tôm xong là đến lượt Xíu Mại."
Tạ Bình Xuyên cầm di động, dưới ánh đèn mờ, anh nhắn một câu: "Trước khi anh về, em cũng có thể tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ anh."
Từ Bạch nhắn lại một chữ: "Meo."
Tạ Bình Xuyên cần phải cân nhắc xem "meo" nghĩa là gì.
Anh chỉ cảm thấy Từ Bạch nói gì cũng làm người ta thấy thích hết.
Ngay lúc đó, ánh sáng trước mặt hơi tối lại, có người đứng trước mặt anh, bỗng cười nói: "Tổng giám đốc Tạ, anh vẫn khỏe nhỉ?"
Tạ Bình Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Việt.
"Chủ tịch Tần," Tạ Bình Xuyên cũng cười nói, "mời ngồi."
Tần Việt nghe vậy thì thản nhiên ngồi xuống. Ngồi ngay bên cạnh Tạ Bình Xuyên.
Rõ ràng là hai người hận nhau đến nỗi không thể cho đối phương vào tù ngay lập tức, trong tình huống xã giao thế này còn phải nói cười với nhau.
Hơn nữa là kỹ năng của Tần Việt còn tăng lên một bậc, khen ngợi Tạ Bình Xuyên không dứt lời: "Tôi xem sản phẩm mới của Hằng Hạ rồi, tốt thật đấy. Nhất là ứng dụng dịch thuật, vận dụng trí tuệ nhân tạo, kết hợp xử lý ngôn ngữ tự nhiên và các phép toán học tăng cường sâu, phòng thí nghiệm của các anh còn đăng tải bài viết..."
Tần Việt kéo hộp gỗ trên bàn lại, lấy tờ danh sách trong đó ra.
Anh ta nói: "Công ty ở London, tên gì ấy nhỉ... Deepmind [1] đúng không, bị Google thu mua, cũng là tác giả của Alphago [2]. Tôi thấy Hằng Hạ muốn phát triển theo phương hướng này trong tương lai à?"
[1] Deepmind: một công ty có trụ sở tại London, chuyên về trí tuệ nhân tạo, bị Google thu mua và đổi tên thành Google Deepmind. [2] Alphago là phần mềm chơi cờ vây dưới dạng trí tuệ nhân tạo, do Google Deepmind phát triển. "Trí tuệ nhân tạo là xu thế tất yếu." Tạ Bình Xuyên bỏ di động vào túi.
Lúc nói chuyện với Tần Việt, Tạ Bình Xuyên chắc chắn phải dè dặt. Ý của anh không rõ ràng, khiến người nghe thấy bối rối: "Chủ tịch Tần, anh đọc mấy bài viết họ đăng lên chưa? Có vài phương pháp rất đơn giản, chỉ không dễ nghĩ ra thôi."
Câu cuối cùng, dường như anh có ẩn ý gì đó.
Thế nhưng Tần Việt chỉ nói với anh về bài viết đó: "Ờ, cách đây không lâu tôi có đọc một bài, phương pháp đúng là đơn giản thật, nhưng mà hiệu quả rất tốt. Tôi nhớ tác giả là người Trung Quốc, học tiến sĩ ở Đại học British Columbia với Oxford..."
Tần Việt thản nhiên nhắc: "Tôi nghe nói vợ anh cũng tốt nghiệp Đại học Oxford. Đúng không?"
Tạ Bình Xuyên không trả lời.
Anh dựa vào lưng ghế phía sau, đối diện với ánh mắt của Tần Việt.
Tạ Bình Xuyên vẫn canh cánh trong lòng chuyện Từ Bạch bị hất nước bẩn. Kẻ chủ mưu ở ngay bên cạnh, nhưng Tạ Bình Xuyên lại không thể làm gì.
Tần Việt tiếp tục cười nói: "Hai người đúng là môn đăng hộ đối...."
Nói đến đây, đột nhiên im bặt.
Tần Việt đóng danh sách lại, bỏ lại vào hộp gỗ, sau đó nói: "Tôi mong là anh, tổng giám đốc Tạ, anh vẫn luôn có thể xuân phong đắc ý [3]."
[3] "Xuân phong đắc ý" xuất xứ từ bài thơ "Đăng khoa hậu" của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường, thành ngữ này được sử dụng nhiều bên Trung Quốc, thường dùng để chúc con đường thăng quan tiến chức thuận lợi.