Mấy ngày sau đó, một tối nọ, hoàng hôn buông xuống, những đám mây trong ánh chiều tà chưa tan dần, hai màu đỏ trắng hoà vào nhau, tựa khu rừng thông phủ sương trong ngày thu.
Từ Bạch ngồi ở bậc thêm phơi nắng, ôm con mèo trong lòng. Lông mèo mềm mại, vừa thoả mái vừa ấm áp, dùng để giữ ấm tay thì còn gì bằng.
Đúng lúc đó, Tạ Bình Xuyên đi ra cửa.
Anh mặc chiếc áo khoác màu đen, đi ngang qua cây hoè khô héo trước sân, tạo ra một hàng dấu chân trên tuyết.
Từ Bạch bỏ mèo xuống. Cô chạy nhanh đuổi theo bước chân anh, chạy dọc theo dấu chân của anh – Tạ Bình Xuyên lại chợt dừng chân, thế nên Từ Bạch đâm sầm vào lưng anh.
Tạ Bình Xuyên hỏi: "Em đi theo anh làm gì?"
Từ Bạch lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với anh: "Anh, anh muốn đi đâu đó?"
Kể cũng lạ, ngay lúc đó, cô chợt nghĩ rằng anh muốn bỏ nhà đi.
Tạ Bình Xuyên cầm di động của mình, bật nắp lên, hiển thị màn hình màu xanh lá: "Quý Hành hẹn anh ra ngoài ăn." Anh đưa tin nhắn cho Từ Bạch xem, lại cảm thấy có gì sai sai.
Sao anh lại phải giải thích mình đi đâu cho Từ Bạch.
Từ Bạch cầm di động của anh, hỏi: "Là tiệm lẩu ở bên kia đường à, em đi với anh được không?"
Quán lẩu bên đường đó có rất nhiều món. Nước lẩu thơm nồng, nhân viên phục vụ rất chu đáo, cho nên tên tuổi lan xa, thật sự là một quán ăn rất ngon.
Quý Hành rủ Tạ Bình Xuyên đến đó ăn, không vì lý do khác, chỉ vì... chính anh cũng bị liên tiếp mấy trường từ chối. Bình tĩnh xem xét lại, anh và Tạ Bình Xuyên đúng là một đôi anh em cùng cảnh ngộ. Hai người sầu não cùng ăn lẩu, có thể an ủi trái tim tổn thương của nhau.
Quý Hành đến tiệm lẩu không bao lâu, Tạ Bình Xuyên và Từ Bạch cùng xuất hiện.
Quý Hành ngạc nhiên một chút, hô lên về phía họ: "Này này, ở đây này."
Anh không nghĩ Từ Bạch cũng đến theo, cho nên đã gọi trước mấy chai bia. Đến khi Từ Bạch ngồi xuống, Quý Hành cầm hoá đơn nói: "Tao đi hỏi họ có đổi bia thành.... sữa chua với nước trái cây được không."
Tạ Bình Xuyên cản lại: "Không cần đổi, hôm nay tao cũng muốn uống bia."
Quý Hành vỗ vỗ vai bạn: "Tao hiểu mày, đàn ông mà, trong lòng có vết thương, phải lấp đầy bằng bia.""
Sau khi Quý Hành nói xong, Tạ Bình Xuyên cầm thực đơn lên. Anh vẫn chọn một chai sữa chua, nhưng là cho Từ Bạch.
Đang trong ngày đông lạnh, người đi đường ngoài cửa sổ mặc áo khoác bọc cả người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng gió thổi mạnh, cửa sổ cũng đọng một tầng sương mờ. Tuyết ngoài đường chất chồng như núi, khiến cửa kính lạnh như băng.
Bởi vì trời rét nên tiệm lẩu rất đắt khách, không chỉ có khách ngồi đầy, còn có hơi lẩu bốc lên cuồn cuộn. Xung quanh thỉnh thoảng vang lên tiếng chạm ly, tiếng cười đùa, còn ở bàn của Từ Bạch, không khí có hơi.... Phải nói thế nào nhỉ, hơi quạnh quẽ.
Trên bàn đặt nồi lẩu uyên ương, Quý Hành vừa cho thịt dê vào, vừa thở dài nói: "Tạ Bình Xuyên, tao thật sự không ngờ tao lại bị đại học Nam California từ chối. Tao xin vào ngành gì ấy nhỉ, chuyên ngành trò chơi vi tính... Mày thấy tao không đủ tư cách sao?"
Tạ Bình Xuyên rót bia cho bạn: "Nếu tao là nhân viên tuyển sinh, tao sẽ chọn mày."
Quý Hành vừa mới cảm thấy vui mừng, Tạ Bình Xuyên liền đâm một nhát dao: "Nhưng mà nhân viên tuyển sinh thật đều cảm thấy tụi mình không đủ tư cách."
Quý Hành uống một ngụm bia, nói: "Tao nói mày nghe, Tạ Bình Xuyên, mày mà là người châu Phi thì sẽ được nhận ngay trong vài phút. Họ đòi hỏi quá cao ở người châu Á, bộ tại mình sao?""
Uống xong ngụm bia này, Quý Hành ợ một tiếng: "Nói đi cũng phải nói lại, tao nghe nói trường mày nắm chắc cũng từ chối mày, đúng là lạ thật ấy.""
Từ Bạch ngồi đối diện Quý Hành nghe thấy thế thì ngẩng đầu, nói vô cùng chắc chắn: "Tại vì vượt qua tiêu chuẩn tuyển sinh đó, bảo đảm vì lý do đó."
Quý Hành cười, hỏi lại: "Overqualified?" ("Vượt tiêu chuẩn?")
Từ Bạch gật đầu: "Yes, obviously. " ("Rõ là vậy mà.")
Từ Bạch nói xong hai từ này, lại nghĩ đến nghĩa tiếng Pháp của chúng, đồng thời bỏ mấy miếng thịt bò vào nồi, kiên nhẫn chờ thịt chín.
Hai tay cô chống má, cúi đầu như đang trầm tư. Tạ Bình Xuyên nhìn cô một lúc, Từ Bạch nhận ra, cô hỏi: "Có phải anh đang nhìn em không?"
Tạ Bình Xuyên "ừm" một tiếng.
Anh nhớ ra một chuyện: "Trước khi rời nhà, em có thưa bố mẹ chưa?"
Từ Bạch quơ quơ di động: "Em nhắn tin cho bố rồi. Tối nay bố không về, dạo này mẹ em đang bận chuyện triển lãm tranh.... Từ khi em lên lớp 9, hình như mẹ càng ngày càng bận."
Mực trong nồi đã chín, từ từ nổi lên trên mặt nước, như con thuyền đơn độc giữa đại dương mênh mông. Lúc Từ Bạch và Tạ Bình Xuyên nói chuyện với nhau, Quý Hành cầm giá múc lẩu, vớt hết mực, bỏ vào dĩa của Từ Bạch.
Từ Bạch có hơi ngạc nhiên, nói: "Cảm ơn đàn anh."
Vì cô ngồi đối diện Quý Hành, Quý Hành ngẩng đầu cười: "Gọi đàn anh nghe xa lạ lắm, gọi anh Quý Hành đi, Quý trong thời tiết, Hành trong thăng bằng, vừa hay vừa dễ nhớ."
Từ Bạch còn chưa trả lời, Quý Hành đã trêu cô: "Em gọi anh là anh trai cũng được, giống như gọi Tạ Bình Xuyên ấy. Anh bằng tuổi Tạ Bình Xuyên, hẳn là lớn hơn em rồi. Nào, gọi một tiếng anh trai cho anh..."
Chữ "nghe" còn chưa thốt ra, Tạ Bình Xuyên bỗng cười.
Tạ Bình Xuyên đặt tay sau lưng Quý Hành, một hồi lâu vẫn chưa bỏ xuống. Quý Hành rất quen thuộc với hành động này. Quý Hành và Tạ Bình Xuyên cùng nhóm trong cuộc thi lập trình, mỗi khi Quý Hành làm gì sai, phản ứng của Tạ Bình Xuyên đều y hệt thế này.
Gần như chưa có ngoại lệ.
Quý Hành vội nói sang chuyện khác: "Tạ Bình Xuyên, mày thấy cái người ngồi trước tao, cậu ta có phải con cá mặn không?"
Tạ Bình Xuyên phụ hoạ: "Đúng, cậu ta là cá mặn."
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt anh lại đặt trên người Quý Hành.
Tạ Bình Xuyên rót bia cho Quý Hành, rồi rót đầy ly của mình. Sau khi hai người cụng ly, Quý Hành mở miệng hỏi: "Cái trường mày nắm chắc mà từ chối mày ấy, lại chọn cậu ta. Mày nói có lạ không chứ?"
Mày nói có lạ không chứ?
Chuyện tuyển sinh hầu như chính là như thế, đủ những chuyện không thể lường trước được.
Là một người có lòng tự trọng rất cao, Tạ Bình Xuyên lại đáp lại bằng cách uống bia.
Anh ở nhà bị bố mẹ nói mãi, thật sự nói đến nỗi thấy phiền, ra đây ăn cơm với Quý Hành, vẫn nói chuyện trường học. Thật ra anh chẳng muốn nói những chuyện đó nữa.
Nhưng công việc của học sinh là học tập, hào quang của trường có tiếng cũng không thể thay thế. Tuy là sau khi vào được cổng trường thì vẫn có khả năng bị loại, nhưng hiện tại ở trong cuộc chiến, được trúng tuyển đã là thắng lợi.
Cho đến nay, Tạ Bình Xuyên vẫn là tướng không binh.
Ngoài thư từ chối, anh chỉ có hai bàn tay trắng.
Nói không để bụng là chuyện không thể nào, vì anh đã quen với việc thuận buồm xuôi gió. Tuy nhiên hiện tại lại quay đầu ngay trước cảng, dường như chẳng có chiếc phà nào.
Anh không hề tin tưởng bản thân một cách mù quáng, cũng từng nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất – nếu tất cả các trường đều từ chối anh, anh có nên chờ đến năm sau xin lại không.
Lúc này, giọng của Từ Bạch lại vang lên: "Anh, em mở nắp không được."
Cô cầm chai sữa chua, yên tĩnh nhìn Tạ Bình Xuyên. Vì đang ngậm một cục thịt sườn, bên má cô phồng lên.... hệt như con hamster nhỏ.
Tạ Bình Xuyên vốn đang ngồi cạnh Quý Hành, nhưng vì chai sữa chua kia, anh đứng lên, ngồi xuống cạnh Từ Bạch.
Rồi sau đó, anh không ngồi với Quý Hành nữa.
Quý Hành còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tạ Bình Xuyên