6
"Anh rốt cuộc bị bệnh gì vậy, bọn họ không lúc nào là không đi theo." Tôi không nhịn được liền hỏi.
Anh thấp giọng, như là tùy tiện tìm đại một bệnh: “Hen suyễn.”
“Hen suyễn có thể chơi bóng rổ?”
“Bác sĩ nói có thể thích hợp vận động.”
Được rồi.
Tôi không hỏi nữa, dùng ngón tay chơi đùa với các đốt ngón tay anh, tay của anh thật sự rất xinh đẹp, những đường gân nổi lên từ mu bàn tay lan lên trên và biến mất dưới chiếc đồng hồ đen.
Tôi luồn qua kẽ ngón tay của anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé.”
“Anh có việc, không rảnh.” Anh uống một ngụm nước khoáng, trực tiếp cự tuyệt.
Người này giống như lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.
“Nhưng không phải anh nói muốn đi hẹn hò sao?”
Tôi có chút mất mát, lại rất ấm ức, tự nhắc nhở bản thân rằng trước khi anh quen tôi, tôi đã thích anh rồi.
Mặt Giang Kinh Vũ cứng lại, dùng sức kéo tôi lại gần anh, giọng nói hung dữ: "Không được khóc."
Tôi xụt xịt, đúng thật là có điểm trà xanh:
“Cho nên rốt cuộc anh có đi hay không?”
Giang Kinh Vũ không nói chuyện, bất đắc dĩ nhìn tôi, click mở di động, khoảng vài giây, anh giơ màn hình đã mua vé phim cho tôi xem: “Đi thôi, tổ tông.”
7
Tới rạp chiếu phim, có mấy đứa trẻ chạy loạn khắp đại sảnh.
Giang Kinh Vũ nhíu mày, trực tiếp đi đặt một phòng tình nhân.
Anh mắc bệnh suyễn, không quen trong không gian kín có nhiều người cũng là điều đương nhiên.
Tôi không để ý, phim đã bắt đầu chiếu, là loại phim văn nghệ, nhưng tâm tư của tôi đều ở bên cạnh.
Tôi nghiêng đầu lặng lẽ ngắm anh, vừa hay anh quay sang nhìn tôi…. Lại một lần nữa nhìn lén bị bắt gặp.
“Em gái, em cứ nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì?” Anh thấp giọng hỏi.
Tôi đỏ mặt: “Em ngắm bạn trai của mình có vấn đề gì không?”
“Ngắm thoải mái, anh lại không dám nói gì.”
Tôi nhịn không được cười, phim cũng chưa xem tốt.
Gần hai tiếng sau, xem xong trời cũng k còn sáng, anh nói đưa tôi về ký túc xá, tôi không vui.
“Em muốn dành nhiều thời gian cho anh hơn.”
Anh nhướng mày: “Ông đây còn chưa có ch.ết sớm như vậy.”
“…”
Tôi trừng anh, giọng nhỏ lại: “Còn không phải vì đau lòng anh yêu thầm em lâu như vậy sao.”
Anh cười rộ lên, trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên lúm đồng tiền: “Được rồi, vậy thì cùng anh đến chỗ này.”
8
Tới rồi mới biết được đó là nơi ở của anh ấy.((raw là vòng tròn.))
Có mấy nam sinh tôi gặp trên đường lần trước. Bọn họ vui đùa ầm ĩ xung quanh, lôi kéo tôi chơi bài. Tôi không mấy khi chơi bài nên giờ chỉ biết cấn răng chơi thôi.
“Giang ca yêu chị nhất, cứ tùy tiện thua thôi.”
“…”
Tôi nghe xong vô thức nhìn về phía anh ấy.
Đầu ngón tay anh đỏ hồng, mím môi cùng bạn bè nói chuyện. ((Raw là đầu ngón tay đỏ tươi, mà t k hiểu đầu ngón tay sao đỏ tươi được nhỉ????))
Tôi rũ mắt, chuyên tâm đánh bài.
Sau mấy ván, huynh đệ anh tươi cười rất xấu, “Giang ca, chị dâu thua rồi.”
Tôi cũng không biết sao lại thế này, vận may hôm nay của tôi quá kém. Một cái bóng bao trùm lấy tôi. Anh dùng tay giữ lấy mép bàn, giọng nói lạnh lùng, từng
chút từng chút thấm vào tai tôi.
“Đánh quân này.”
Tôi ngu ngốc ghe theo anh.
Rất kỳ quái, lần này liền thắng, còn thắng rất dễ dàng.
“Tôi không ở bên cạnh, mấy cậu liền bắt nạt cô ấy?” Giang Kinh Vũ cười lạnh, trực tiếp nói chuyện với người đối diện. Người đối diện như gián tiếp thừa nhận, ngượng ngùng nói vài câu, rồi tiếp tục đánh bài.
Tôi tìm lý do đi phòng vệ sinh.
9
Chỉ là sau khi trở về, trên ghế lô vẫn có thêm một người con gái.
Cô ấy chắc là đàn chị Văn Thi mà mọi người thường nhắc đến. Cô ấy cùng chàng trai bên cạnh không biết nói gì mà đuôi mắt ửng đỏ. Mà Giang Kinh Vũ trong miệng ngậm điếu thuốc, làm như không thấy gì vẫn tiếp tục chơi bài. Lạnh nhạt lại tùy ý.
Đàn chị cuối cùng cũng cảm thấy không thể giữ được thể diện nên quay người rời đi, đi ngang qua tôi liền dừng lại. Dù tiếng nhạc vừa phải nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng của cô ấy.
“Cậu ấy chỉ là chơi đùa mà thôi, cô đừng đắc ý.”
10
Cho tới tận khi kết thúc, tôi vẫn nghĩ tới câu nói kia.
Giang Kinh Vũ lái xe chở tôi. Tôi muốn hỏi gì đó, nhưng cảm giác không thể vì lời nói của người khác mà nghi ngờ tình cảm của anh.
“Anh từng yêu đương với ai không?”
Anh một tay đỡ tay lái, mặt nghiêng tinh xảo, nhẹ giọng nói: "Em là người đầu tiên."
Tôi không tin:
“Không có khả năng, anh cũng là sinh viên năm hai rồi, hơn nữa còn nhiều người con gái thích anh như vậy.”
“Thích liền phải đáp ứng sao?” Anh hỏi.
Nghe cũng thấy có đạo lý, tôi vừa muốn nói tiếp thì giọng anh lại vang lên:
“Sao em biết anh học năm hai rồi?”
Đèn đỏ, anh nghiêng đầu lười biếng nhìn tôi, trong mắt cũng nhiễm lên ý cười.
Tâm tư như bị bắt được, tôi lắp bắp:
“Lên diễn đàn trường lướt một lát là biết, không tin thì anh lên tìm tên Thịnh Hạ đi, bảo đảm cũng có thể tìm được em là sinh viên năm nhất.”
Sau một lúc im lặng, anh ấy nhìn đi chỗ khác và thầm thì tên tôi: "Thịnh Hạ? Thật độc đáo."
Vừa rồi có người bấm còi, tôi không nghe rõ, "Anh nói gì cơ?"
"Nói em thiếu tâm nhãn."
"Làm gì có người nào nói bạn gái của mình như vậy chứ!!"