Tại quán bar, Cố Hạ Mẫn bước vào đưa mắt nhìn một vòng rồi dừng tại một bóng lưng nơi quầy bar.
Cô tiến đến ngồi bên cạnh cô gái đang ngồi tại quầy.
"Mẫn Mẫn! Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!"\- La Thư Kiều thấy cô thì mừng rỡ ôm lấy cô.
" Đợi mình lâu chưa?"\- Cố Hạ Mẫn nhàn nhã hỏi.
"Cậu còn dám hỏi! Con nhóc nhà cậu đi một mạch liền 6 năm rồi mới chịu trở về." \- La Thư Kiều hờn dỗi nói.
"Cậu còn nhớ mình? Không phải gần đây bỏ mình theo cái tên Mạc Tử Thiên nào đó rồi sao!"\- cô khinh thường mỉa mai.
" Mình nào có! Còn không phải tên đó dở chứng, không cho mình sang thăm cậu sao, mình cũng rất nhớ cậu a."
"Được rồi! Tha cho cậu."
"Mẫn Mẫn của mình là tốt nhất!"
Cố Hạ Mẫn là thiên kim của tập đoàn Tinh Ngọc nổi tiếng cả nước. Cô đi Pháp du học từ năm 17 tuổi đến nay mới trở về.
Mà La Thư Kiều là bạn thân của cô từ nhỏ. Hai người là bạn nhưng lại thân thiết hơn chị em ruột thịt.
Khoảng thời gian cô ở Pháp ngoài ba và anh hai cô thì cũng chỉ có La Thư Kiều là người thường sang thăm cô. Nhưng gần đây con nhóc này quen bạn trai liền bỏ bạn.
Cô trở về được hai hôm liền bỏ lại ba và anh hai để lôi kéo La Thư Kiều đi bar.
Hai người gọi rượu rồi cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Tửu lượng của bọn họ quả thực không tệ. Từ lúc đến đã uống hết mấy ly Whisky mà vẫn chưa say. Cùng lắm chỉ là mặt hơi ửng hồng, thế mà lại càng quyến rũ, mê người.
Đang uống say sưa thì điện thoại La Thư Kiều reo lên. Khỏi nói cũng biết là Mạc Tử Thiên lại gọi cô trở về.
Thật là! Có phải tên này quản cô hơi chặt rồi không? Nhưng cô cũng không thể không nghe nha. Lỡ như thật sự chọc phải tên đó nhất định buổi tối cô sẽ không yên ổn.
Thế là La Thư Kiều vừa cúp điện thoại đã ba chân bốn cẳng bỏ lại Cố Hạ Mẫn ngồi đó đen mặt mà chạy đi mất.
Hết cách, ai bảo cô còn độc thân chứ! Bây giờ bạn thân có người yêu rồi liền mặc kệ cô. Cố Hạ Mẫn vẫn nhàn nhã thưởng thức ly rượu trong tay.
Cô mặc một chiếc sơ mi để mở hai cúc trên làm lộ xương quai xanh quyến rũ. Váy da bó sát dài gần đến đầu gối tôn lên vòng eo nhỏ của cô. Tóc đen xoăn dài được cô thả xõa sau lưng.
Gương mặt thanh tú, sắc sảo pha trộn hoàn hảo giữa phương Đông và Tây. Tuy nhiên vẫn nhìn ra gương mặt ấy nét Tây phương vẫn rõ ràng hơn nét phương Đông.
Ngồi được một lúc cô cũng thanh toán rồi chuẩn bị ra về. Ngồi một mình giữa chốn ồn ào này cô thật chẳng còn tâm trí thưởng rượu.
Thế nào mà lúc cô vừa đi được vài bước liền bị một tên côn đồ giữ lại:
"Cô em! Sao về sớm vậy? Hay ở lại chơi với anh thêm chút đi."\- tên này nhìn cô bằng một ánh mắt đê tiện, bẩn thỉu.
"Cút!"\- Cố Hạ Mẫn chán ghét mở miệng.
"Ấy! Cô em xinh đẹp mà tính tình nóng thế. Không sao, anh đây thích. Nào qua chơi với anh đi."\- hắn nâng cằm cô cười đểu.
Cố Hạ Mẫn gạt tay hắn ra, lạnh giọng:
"Tôi không có thói quen lặp cùng một câu nói nhiều lần. CÚT!"
"Làm giá gì chứ! Lão tử đây để ý đến cô em còn không phải phúc ba đời sao? Mau lại đây với anh đi nào, anh nhất định phục vụ tốt cho