Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính lớn chiếu đến chiếc giường lớn ở giữa căn phòng.
Nắng chiếu làm cho người trên giường nhíu mày từ từ thức giấc.
Cố Hạ Mẫn vừa mở mắt đã thẹn đến đỏ mặt. Cô hoàn toàn nằm trong vòng tay ai đó. Lại còn ôm người ta rất tự nhiên nha.
Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đã thức giấc, Phong Hàn Thần khẽ hỏi:
"Thức rồi?"
"Ọt ọt ọt..."
Aizzz, xấu hổ chết mất. Còn đang âm mưu giả ngủ thì bị cái bụng đói bán đứng mất rồi. Thế là mặt ai kia đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Phong Hàn Thần khẽ cười, hôn lên trán cô cưng chiều.
"Anh đi lấy đồ ăn sáng cho em!"
Tâm tình của ai đó hôm nay rất tốt nha. Mặc dù hôm qua thức trắng đêm để canh cô ngủ đến gần sáng mới chợp mắt được chút.
Nhưng vừa mở mắt liền thấy người con gái anh yêu ngủ ngon lành bên cạnh thì mọi mệt mỏi đều bay đâu cả. Thật tốt khi vừa mở mắt đã thấy người ấy.
Phong Hàn Thần xuống nhà bưng một khay có cháo và sữa ấm lên cho cô. Mà con người kia vẫn còn chui trong chăn không chịu nhúc nhích.
Anh đặt khay đồ ăn lên bàn bên cạnh đầu giường rồi kéo cái chăn xuống.
"Nằm như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe! Em mau dậy ăn sáng!"
"Cảm ơn anh!"\- cô ngồi dậy nhìn anh.
"Về chuyện gì?"\- anh hỏi.
"Hôm qua..."\- cô ngập ngừng.
"Đừng nghĩ nữa. Mau ăn sáng."\- anh biết cô không muốn nhớ chuyện cũ nên trực tiếp cắt lời, đem tô cháo đặt vào tay cô.
"Ừm."
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại của Phong Hàn Thần vang lên. Anh nhìn lướt qua màn hình rồi nhấn nghe.
"Nói!"
Qua một lúc không rõ đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy anh nói lại một câu rồi đem điện thoại tắt đi.
"Cậu tự chuẩn bị, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát."
Cố Hạ Mẫn ăn được mấy muỗng cháo rồi cũng bỏ ngang. Phong Hàn Thần thấy cô có phần kén ăn thì hơi nhíu mày lo lắng. Anh đưa ly sữa cho cô, dặn dò.
"Một lát anh sẽ xuất phát đi Mỹ. Em ở nhà phải tự biết chăm sóc tốt bản thân."
"Tôi không phải con nít!"\- cô cau có nhìn anh.
Phong Hàn Thần thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô thì bật cười. Anh xoa đầu cô cưng chiều.
"Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Anh đi một tuần nữa sẽ trở về."
"Ừm."
Phong Hàn Thần đi chuẩn bị một lát. Lúc rời đi còn hôn nhẹ lên trán cô.
Cố Hạ Mẫn cũng không hề cự tuyệt anh. Ngược lại còn cảm thấy rất thích cảm giác được người đàn ông này nâng niu, yêu thương.
Một lát sau cô cũng đi xuống vườn dạo. Quản gia thấy cô liền lo lắng:
"Thiếu phu nhân, cô vừa khỏe lại không nên ra ngoài này kẻo trúng gió."
"Con không sao đâu, dì đừng lo."\- cô cười.
"Vậy thiếu phu nhân đứng một lát thôi đó. Tôi đi làm việc của mình trước đây."
"Vâng."
Cố Hạ Mẫn ngồi trong vườn thêm một lát thì vào nhà thay đồ chuẩn bị đi đâu đó. Cô lái xe về biệt thự nhà mình.
Lúc vào nhà, quản gia có chút ngạc nhiên hỏi:
"Tiểu thư, hôm nay cô không đi làm sao?"
"Dạ. Ba cháu có nhà không ạ?"\- cô hỏi.
"Lão gia đã đi Anh quốc được hai ngày rồi thưa tiểu thư."\- quản gia cung kính.
"Sao cháu không nghe ba nói gì thế?"\- cô ngạc nhiên.
"Tôi cũng không rõ. Chỉ biết lão gia có công việc nên phải sang đó giải