"Con sâu ngủ, em mau dậy đi nào."\- Phong Hàn Thần khẽ vuốt tóc Cố Hạ Mẫn.
Tan làm anh liền tới thẳng đây. Khi nghe quản gia nói lên gọi cô anh liền giành lên.
Mất một lúc đi xung quanh nhìn ngắm mọi bày trí trong phòng Cố Hạ Mẫn anh mới lại giường để đánh thức cô.
"Ưm.... cho em một phút thôi."\- Cố Hạ Mẫn còn ngái ngủ liền trở mình.
"Mau dậy ăn tối nào, ba còn đang chờ."
"Em không ăn, em muốn ngủ."\- Cố Hạ Mẫn lầm bầm.
"Hết cách rồi."\- Phong Hàn Thần lắc đầu sau đó cúi xuống bế bổng cô khỏi giường.
"Á... anh làm gì?"\- Cố Hạ Mãn bị bất ngờ, sợ ngã liền ôm cổ anh.
"Em phải ăn đúng giờ, còn phải uống thuốc."\- anh hôn lên má cô, giọng nói vừa là dỗ dành vừa là nghiêm nghị.
"Được rồi, anh cũng bỏ em xuống đi em tỉnh ngủ rồi."
"Không muốn."\- Phong Hàn Thần giữ chặt cô sải từng bước dài ra khỏi phòng.
Cố Trường Trung cùng Cố Hạ Nghiệp thấy một màn này không khỏi lắc đầu.
"Ba, con gái ba gả ra ngoài xem ra được sủng ái hơn ở nhà nha."\- Cố Hạ Nghiệp nhìn ba mình đang uống trà cười.
"Điều đó là đương nhiên. Con gái bảo bối của ta sao có thể không nâng niu."\- Cố Trường Trung nhấp một ngụm trà bình thản nói.
"Thì ra bệnh công chúa của con nhóc kia là do ba mà ra."\- Cố Hạ Nghiệp khóe miệng giật giật.
"Anh nói gì cơ?"
Cố Hạ Mẫn sau khi được Phong Hàn Thần đặt xuống trán ba vạch đen nhìn anh trai mình.
"Ầy, họ Phong kia, mau quản vợ cậu đi kìa."\- Cố Hạ Nghiệp nhìn Phong Hàn Thần ung dung theo sau cô.
"Vợ tôi sao có thể quản, cậu tự làm tự chịu."\- Phong Hàn Thần cười khinh thường nhìn Cố Hạ Nghiệp.
"Ai vợ anh?"\- Cố Hạ Mẫn trừng mắt nhìn ai kia sau đó lại quay sang anh trai mình. "Em còn chưa gả đi!"
"Thế sao? Trên người em không phải đều là niêm phong của tên kia sao?"
"Anh chán sống sao? Ba, anh hai bắt nạt người ta."\- Cố Hạ Mẫn lườm anh trai sau đó lại nhào vào ôm cánh tay ba mình làm nũng.
"Hạ Nghiệp!"\- Cố Trường Trung hắng giọng nhìn con trai.
"Được thôi, có lão gia chống lưng ai dám đắc tội đại tiểu thư Cố gia đây."\- Cô Hạ Nghiệp nhún vai.
"Ba, người khỏe hơn chưa? Lúc nãy về nhà con có thấy bác sĩ tới đây!"\- Cố Hạ Mẫn nhớ ra chuyện lúc chiều liền hỏi ba mình.
"Không sao, già rồi nên dễ chở bệnh thôi con gái không cần lo quá."\- Cố Trường Trung xoa đầu cô cưng chiều.
"Dạ! Nhưng ba cũng phải chú ý sức khỏe đó."
"Được!"\- Cố Trường Trung cười khà khà.
"Được rồi, hai người có tính cho chúng tôi ăn tối hay không đây?"\- Cố Hạ Nghiệp chán nản nói.
"Anh đói chết luôn đi!"\- Cố Hạ Mẫn quay sang liếc anh trai.
"Nhóc con, em có thể đừng vô lương tâm thế không. Có người yêu liền quên anh hai này sao!"
"Em chính là không thể có lương tâm với anh. Hừ!"
"Được rồi. Đừng cãi nữa, đi ăn thôi ba cũng đói rồi."\- Cố Trường Trung lên tiếng.
"Dạ được. Lúc nãy có mua món ba thích, một lát con nhờ bác quản gia lấy cho người."\- Cố Hạ Mẫn ôm tay ba cùng đi vào bàn ăn.
"Này Hàn Thần, cậu hôm nay bị làm bóng đèn rồi phải không?"\- Cố Hạ Nghiệp húych vai Phong Hàn Thần cười.
"Miễn Mẫn Mẫn vui là