Trên đường trở về nhà Cố Hạ Mẫn không thể ngừng suy nghĩ về lời nói lúc vừa rồi của Nam Dương Vũ.
Phong Hàn Thần thấy cô cứ đăm chiêu liền xoa đầu cô hỏi: "Làm sao thế?"
"Anh, nếu một người đột nhiên xuất hiện rồi bảo anh cẩn thận anh sẽ nghĩ gì?"\- Cố Hạ Mẫn nghiêng đầu nhìn anh.
Phong Hàn Thần tập trung lái xe nhưng đầu mày khẽ cau lại: "Hắn ta nói?"
Cố Hạ Mẫn không nói mà chỉ khẽ gật đầu.
"Em để ý lời hắn làm gì?"\- Phong Hàn Thần không nóng không lạnh nói.
Cố Hạ Mẫn nhíu mày nhìn anh rồi lại đột nhiên cười phá lên.
Phong Hàn Thần khó hiểu nhìn cô: "Em cười cái gì?"
"Anh đừng có nói là anh đang ghen nha!"
"Em mới nói cái gì?"\- Phong Hàn Thần nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ.
Cố Hạ Mẫn càng cười lớn, cô đưa hai tay nhào nặn khuôn mặt anh thành đủ thứ hình dạng: "Anh thật đáng yêu nha!"
Tên này hệt như một con hổ giấy vậy!
"Sao nào, nói chuyện với tên đàn ông khác xong bây giờ lại muốn lấy lòng anh sao?"\- Phong Hàn Thần cốc đầu cô.
"Phải đó! Anh làm được gì nào?"\- Cố Hạ Mẫn hứng chí thưởng thức bộ dáng ăn dấm chua của anh.
"Anh đương nhiên có cách trị được em!\- Phong Hàn Thần nói xong liền cười nham hiểm.
Anh lái xe tấp vào lề đường khiến Cố Hạ Mẫn bất giác lui về ghế lái phụ ngồi im.
Đương nhiên Phong Hàn Thần sẽ không buông tha đơn giản như vậy.
Anh vươn tay kéo Cố Hạ Mẫn lại gần, áp chế gương mặt cô mà hôn xuống.
Phong Hàn Thần hôn cô cuồng nhiệt, lưỡi cũng thành thục mà càn quấy trong khoang miệng cô. Cố Hạ Mẫn như bị rút hết dưỡng khí liền đánh vào ngực anh kháng nghị.
Phong Hàn Thần tuy chưa thoả mãn cũng đành buông môi cô ra. Anh nhìn cánh môi đỏ mọng có chút sưng tấy liền khẽ cười.
"Xem em lần sau còn có gan chọc anh hay không!"
"Không công bằng, vì sao em luôn là người chịu thiệt!"\- Cố Hạ Mẫn chu môi phản đối.
"Bởi vì em là mèo con không ngoan!"\- Phong Hàn Thần giọng đầy sủng nịnh.
Cố Hạ Mẫn bĩu môi: "Xì, ai biểu anh ghen mà không chịu nhận."
"Em biết anh ghen mà còn đồng ý nói chuyện với hắn?"\- Phong Hàn Thần nheo mắt nhìn cô.
"Ấu trĩ, anh cũng thật trẻ con!"\- Cố Hạ Mẫn bật cười.
Không ngờ có một ngày cô được chứng kiến một mặt trẻ con như vậy từ con người luôn khiến cả người khác phải khiếp sợ này.
Biết anh khó chịu nhưng cũng không ép buộc mình nói ra điều gì Cố Hạ Mẫn liền dứt khoát đem chuyện trong quá khứ kể cho Phong Hàn Thần nghe.
Dẫu sao đích thân kể cho anh nghe vẫn tốt hơn là để anh biết từ người ngoài.
Phong Hàn Thần nghe xong lại thấy có chỗ khó hiểu nhưng cũng không nói ra. Cố Hạ Mẫn chỉ vừa sao nhãng khỏi câu nói ban nãy của Nam Dương Vũ có lẽ để anh tự tìm hiểu sẽ tốt hơn. Tránh để cô phải phiền lòng.
Sau khi về