Phong Hàn Thần và Cố Hạ Mẫn được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cố Hạ Nghiệp và Cố Trường Trung ở bên ngoài lo lắng đứng ngồi không yên. Lúc này Mạc Tử Thiên mới đưa La Thư Kiều đến.
"Bác trai, anh Nghiệp! Hai người họ sao rồi!"\- La Thư Kiều hớt hải chạy vào hỏi.
"Anh cũng không biết nữa, vẫn còn ở bên trong."\- Cố Hạ Nghiệp lắc đầu.
"Các anh cũng thật là, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại giấu em."\- La Thư Kiều trách móc.
Mấy ngày này Mạc Tử Thiên biết chuyện nhưng lại giấu cô. Chủ yếu là không muốn La Thư Kiều phải lo lắng.
"Tụi anh cũng vì không muốn em lo lắng thôi mà."\- Mạc Tử Thiên xoa hai vai La Thư Kiều dỗ dành.
"Anh tránh ra cho em."\- La Thư Kiều giận dỗi đẩy Mạc Tử Thiên ra.
Mạc Tử Thiên dở khóc dở cười. Haiz, ai kêu đắc tội vợ làm gì. Ngu thì chết thôi!
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ từ bên trong đi ra: "Ai là người nhà của Cố Hạ Mẫn?"
"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"\- Cố Trường Trung sốt ruột hỏi.
"Bệnh nhân có tiền sử bệnh dạ dày, lại nhịn ăn nhiều ngày nên khá nghiêm trọng. Bây giờ thì tình trạng bệnh nhân ổn hơn rồi. Thời gian sau này người nhà nhớ chú ý khẩu phần ăn hằng ngày cho bệnh nhân. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân xuống phòng hồi sức."\- vị bác sĩ kia ôn tồn nói.
"Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm."\- Cố Trường Trung rối rít cảm ơn bác sĩ.
"Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm."\- vị bác sĩ cười rồi rời đi.
"Kiều Kiều, nhờ em đi với ba anh xuống phòng hồi sức của Mẫn nhi nha. Anh ở đây chờ tin Phong Hàn Thần."\- Cố Hạ Nghiệp nhìn La Thư Kiều.
"Vâng. Anh yên tâm."\- La Thư Kiều gật đầu.
"Có chuyện gì con nhớ báo cho ba đó."\- Cố Trường Trung dặn dò.
"Con biết rồi, ba đừng lo."
"Bác trai, chúng ta đi thôi."\- La Thư Kiều gọi Cố Trường Trung.
Sau khi hai người rời đi Mạc Tử Thiên mới hỏi: "Cậu ta liệu có ổn không?"
"Không biết nữa, vẫn chưa thấy ai ra hết."\- Cố Hạ Nghiệp lắc đầu.
Về phần Cố Hạ Mẫn, sau khi được chuyển xuống phòng hồi sức vẫn còn hôn mê. Khi cô tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau.
Cố Hạ Mẫn chớp chớp mi mắt nặng nề. Cái cô nhìn thấy đầu tiên là trần nhà trắng muốt của bệnh viện cùng với mùi thuốc sát trùng vô cùng khó chịu.
"Mẫn Mẫn, tỉnh rồi sao? Để mình gọi bác sĩ."\- La Thư Kiều vừa thấy cô mở mắt liền nhấn cái nút trên đầu giường.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong cười nói: "Bây giờ đã không còn gì đáng lo rồi. Chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày để chúng tôi theo dõi nếu không có gì thig có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ!"\- La Thư Kiều cười nói.
"Không có gì, vậy tôi xin phép đi trước."
"Vâng, tạm biệt ông."\- La Thư Kiều gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời đi La Thư Kiều mới nói: "Cậu đó, dọa mình sợ muốn chết."
"Mình không sao mà. Cậu đừng lo nữa."\- Cố Hạ Mẫn khẽ cười, rồi cô chợt nhớ ra liền hỏi: "Phải rồi, ba mình, ba đâu rồi?"
"Bác trai vừa về rồi. Cậu hôn mê hai ngày bác trai đều ở đây. Mình phải khuyên lắm bác mới chịu về đó."\- La Thư Kiều vừa gọt táo vừa nói.
"Ừm, vậy được rồi."\- Cố Hạ Mẫn gật đầu.
"Để một lát mình đi báo cho anh Nghiệp cậu tỉnh rồi. Bọn họ cũng lo lắm nhưng phải ở bên kia với Phong Hàn Thần mới qua không được!"\- La Thư Kiều khẽ nói.
"Cậu vừa nói gì? Phong Hàn Thần làm sao?"\- Cố Hạ Mẫn kinh ngạc.