Bởi vì Phong Hàn Thần tự ý rời bệnh viện nên hai người phải rời bữa tiệc sớm để về bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra đã rất vui vẻ thông báo tình trạng của Phong Hàn Thần đã ổn. Thực ra về việc vết thương của anh đã hồi phục từ lâu. Chỉ là ý thức của anh không thể thoát khỏi giấc ngủ sâu kia.
Do nằm suốt hai năm nên thời gian này việc đi lại của Phong Hàn Thần sẽ hơi khó khăn. Nhưng chỉ cần làm vật lý trị liệu rất nhanh sẽ hồi phục như trước khi bị tai nạn.
"Anh đó, từ giờ cấm không được đi lại tùy tiện nữa."\- Cố Hạ Mẫn vừa làm nguội cháo vừa không ngừng trách móc.
"Em nói nhiều vậy không mệt sao?"\- Phong Hàn Thần nhìn cô hỏi.
"Chê em nói nhiều? Vậy anh tự ăn đi, em đi về."\- Cố Hạ Mẫn đặt tô cháo vào tay anh nói.
"Mẫn Mẫn, anh biết sai rồi. Em đừng bỏ anh lại mà."\- Phong Hàn Thần vội níu tay cô lắc qua lại làm nũng.
Cố Hạ Mẫn thấy cái cảnh tượng này không khỏi phá lên cười: "A ha ha... anh... anh làm... ha... ha... làm cái trò gì vậy..."
Phong Hàn Thần thấy cô cười tâm trạng cũng nhẹ nhõm vài phần. Anh nhìn cô: "Thì anh đang dỗ vợ anh! Lạ lắm sao?"
"Cái này là đương nhiên. Nhưng mà loại hình tượng này không hợp với anh đâu. Bỏ đi thì hơn."\- Cố Hạ Mẫn cầm lấy tô cháo trên tay anh nói.
Đột nhiên Phong Hàn Thần nhìn cô đăm chiêu: "Mẫn Mẫn..."
"Hả?"\- Cố Hạ Mẫn cũng không nghĩ gì mà trả lời.
Nhưng Phong Hàn Thần chỉ im lặng chứ không có nói gì nữa. Cố Hạ Mẫn thấy lạ nên ngước lên nhìn anh: "Anh sao thế? Không khỏe chỗ nào? Em đi gọi bác sĩ!"
Phong Hàn Thần vội đưa tay xoa nhẹ lên má cô: "Thời gian anh không có mặt chắc em mệt lắm! Xin lỗi em, xin lỗi vì không tỉnh lại sớm hơn, xin lỗi vì để em gánh vác mọi thứ một mình."
Cố Hạ Mẫn nhìn vào mắt anh, rõ ràng còn rất nhiều thứ mà anh không thể liệt kê ra mà xin lỗi hết. Đối với cô chỉ vậy là đủ rồi. Chỉ cần anh tỉnh lại, chịu khổ hơn nữa cũng là cô cam tâm tình nguyện.
Cố Hạ Mẫn nhìn anh cười ôn nhu: "Biết rồi thì sau này không được khiến em thiệt thòi nữa đó."
"Tuyệt đối không!"\- Phong Hàn Thần không do dự nói.
"Này là anh nói đó!"\- Cố Hạ Mẫn tủm tỉm nói.
"Mẫn Mẫn, chúng ta... đi một nơi được không?"\- Phong Hàn Thần nhìn cô nghiêm túc hỏi.
"Đi đâu?"\- Cố Hạ Mẫn nghiêng đầu hỏi.
"Đi rồi em sẽ biết."
"Nhưng chân anh..."
"Hai ngày nữa mới đi!"
"Đợi anh hồi phục rồi hãy nói."\- Cố Hạ Mẫn cũng không ý kiến nữa.
Hai ngày sau đó Phong Hàn Thần một mặt cho người làm giấy tờ, một mặt tự mình chăm chỉ làm trị liệu. Kết quả cũng khả quan rất nhiều, anh đã có thể đi lại được.
Cố Hạ Mẫn cũng không biết Phong Hàn Thần định đưa mình đi đâu. Đến ngày xuất phát đồ đạc của cô đều đã chuẩn bị xong.
Phong Hàn Thần chỉ nói sẽ đưa cô sang Mỹ, còn để làm gì anh lại không nói.
L.A, nước Mỹ.
Phong Hàn Thần ôm eo Cố Hạ Mẫn bước xuống sân bay. Mọi người ở sân bay đều không khỏi nhìn theo cặp đôi này.
Người đàn ông đậm nét phương Đông tiêu sái ôm người con gái quyến rũ gương mặt có 3 phần phương Đông 7 phần phương Tây bước đi. Quả thật không khỏi khiến người ta cảm thấy thật đẹp đôi.
Vừa bước ra khỏi sân bay đã có ngay một người đàn ông trung tuổi đi đến cúi đầu kính cẩn: "Thiếu gia, thiếu phu nhân."
Cố Hạ Mẫn ngơ ngác nhìn Phong Hàn Thần. Bất quá thì người nào đó cũng chưa vội giải thích mà chỉ gật đầu một cái.