Tháng ba ở Vịnh Châu thành, xuân hoa rực rỡ. Phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nhìn thấy hoa đào nở rộ cũng dương liễu xanh mát. Những đóa hồng trải dài trong nắng nhẹ nhàng, từng cánh hoa vàng mang hương nồng đậm theo gió phiêu xa, quấy nhiễu chú mèo đang buồn ngủ nằm trên ghế ở góc đường. Đôi mắt sáng long lanh màu lục như hai hạt thủy tinh đẹp đẽ. Tứ chi dày thịt nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chòm râu khẽ rung rung như muốn tìm ra nơi phát ra mùi hương kia.
Đường phố đông đúc, tiếng rao hàng của các tiểu thương to nhỏ khác nhau, cạnh tranh để thu hút khách. Các thiếu nữ trong những bộ xiêm y sặc sỡ thay nhau lựa chọn trang sức, nhìn chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay phiếm sáng bóng, khóe mắt đều mang ý cười thỏa mãn.
Bỗng nhiên, ngã tư huyên náo lại vang lên tiếng ngựa hí. Tiếp đến là loạt tiếng vó ngựa nện vào mặt đường phát ra âm thanh đát đát. Một con hắc mã đột ngột vọt vào đám đông, xông vào các quầy hàng ven đường. Chiếc chuông đồng trên cổ nó vang lên tiếng đinh đang.
"Tránh đường! Mau tránh ra a! A cứu mạng a!"
Trên lưng hắc mã kia là một cô gái mặc áo lam. Nàng lo lắng hô to nhắc nhở người chung quanh chạy nhanh né tránh. Thân mình ở trên lưng ngựa lắc lư rõ ràng là không thể kiểm soát được nữa, chỉ có thể gắt gao túm lấy dây cương miễn cưỡng không để chính mình rơi xuống.
Người trên đường vội vàng lui về hai bên. Hắc mã như cơn lốc vụt qua. Trên mặt một trận mát mẻ, thậm chí có thể cảm nhận được đuôi ngựa quét qua mặt. Chỉ nghe bên tai hỗn loạn tiếng chuông vang, khi lấy lại tinh thần, cũng chỉ thấy bóng dáng hắc mã mang theo mạt lam sắc tuyệt trần kia xa dần.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Mau dừng lại a!"
Ba gã hộ vệ lập tức chạy tới, đuổi theo hắc mã đang điên loạn kia. Nhưng là người làm sao cũng không thể so với tốc độ của ngựa. Trong nháy mắt, hắc mã kia đã chạy xa khỏi phố.
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Bọn người dừng lại, thở hổn hển. Trong đó người đi đầu trừng mắt với người phía sau: "Còn thất thần làm gì, mau trở về nói cho lão gia a!"
"Vâng! Vâng!"
"A! Ta sắp ngã rồi, ngươi mau dừng lại a, mau dừng lại!"
Không để ý tiếng la kinh hoảng của người bên trên, hắc mã chạy càng lúc càng xa. Dưới chân đã không còn là đường đá bằng phẳng, cảnh vật chung quanh mỗi lúc lại xa lạ hơn, nữ tử cuối cùng cũng nóng nảy.
"Ngươi mau dừng lại a! Đừng chạy! Đừng chạy nữa!"
Nàng sốt ruột nắm tay đánh vào lưng ngựa. Hắc mã chẳng những không nghe ngược lại là càng chạy càng hăng, tựa hồ đã dồn nén lâu lắm mới được phóng thích, không chạy là không thể thống khoái.
Gió thổi vù vù làm nàng không thể mở mắt, áo lam tung bay, giống con bướm hoảng loạn mất phương hướng.
"Mau dừng lại!"
Thân mình sắp rơi ra ngoài, ngũ tạng lục phủ như bị trộn lẫn vào nhau. Hai tay cầm dây cương đã sớm toan đau không thôi, nhưng lại không dám buông ra. Mắt thấy phía trước chính là một con sông, vừa kinh vừa sợ không thôi. Nàng rút ngân trâm trên tóc hướng phía cổ con ngựa hung hăng đâm đi xuống.
Bị chấn kinh, hắc mã đột nhiên chổng hai vó trước lên, ném người ở trên lưng mình ra ngoài.
Từng trận ong ong vang lên trong đầu, trước mắt bỗng thiên toàn địa chuyển, nàng sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị đợi ngã xuống cùng trận đau kịch liệt kia. Xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn), thân mình ở không trung vòng vo mấy vòng lại rơi vào cái gì đó mềm mềm nóng nóng.
Sao lại thế này? Nàng kinh ngạc mở to mắt.
Đối diện là một đôi mắt nghiền ngẫm. Giờ này khắc này, chính mình đang nằm ở trong lòng một người xa lạ.
Nam tử kia có hàm răng trắng sáng, bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt lại lộ vẻ tà mị, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đang sững sờ, chế nhạo mở miệng: "Tiểu thư là muốn xuống sông tắm rửa sao?"
Mộ Dung Tuyết kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực: "Hoàn hảo hoàn hảo, thiếu chút nữa đã rơi xuống rồi. Ta đâu có biết bơi."
Đột nhiên ý thức được bản thân còn nằm trong lòng người ta, vội vàng giãy dụa nhảy xuống.
Lúc này nàng mới cẩn thận quan sát người nọ. Đuôi lông mày dài mảnh, mắt trong suốt, mũi cao, khóe miệng còn gợi lên mang ý cười. Hắn đội mũ bạch ngọc, mặc bạch y, đai lưng mang khối ngọc long phượng, mặc dù không phải mày kiếm mắt sáng, tứ chi rắn chắc, nhưng cũng có khí độ bất phàm.
Mộ Dung Tuyết có chút ngây ngốc, một nam nhân sao lại xinh đẹp như thế?
"Ngươi tìm cái gì trên mặt ta thế?"
Nghe hắn hỏi như vậy, Mộ Dung Tuyết mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ quay đi, vụng trộm móc nghéo ngón tay.
"Không, không có gì. Cái kia, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta."
"Không có gì, nhấc tay chi lao (sẵn tiện ra tay giúp đỡ) mà thôi."
Hắn thản nhiên cười, đem vẻ quẫn bách của Mộ Dung Tuyết thu hết đáy mắt, như là cố ý hỏi ra tiếng:
"Ngươi là con nít nhà ai?"
"Ta không phải con nít!" Mộ Dung Tuyết vừa nghe lời này đã phát giận, hảo cảm với hắn nhất thời giảm vài phần.
"Ta đã đến tuổi cập kê!"
"Ha ha, không thể tưởng được ngươi còn nóng nảy như vậy. Hảo hảo, là ta sai rồi, ngươi đừng tức giận được chứ?"
Mộ Dung Tuyết trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, quay đầu bước đi, đi hai bước rồi lại dừng lại.
Nơi đây chung quanh toàn bộ bao phủ bởi cỏ xanh, hai bên bờ là hàng dương liễu, cũng không thấy có ngôi nhà nào. Giờ nên đi đâu đây?
"Như thế nào, lạc đường? Muốn ta đưa ngươi trở về hay không?"
Như là biết được suy nghĩ của nàng, thiếu niên thong thả từ từ bước đến.
"Ngươi hẳn là không thường xuất môn đi."
Tuy Mộ Dung Tuyết không phục, nhưng cũng không phủ nhận lời hắn nói. Nơi này nàng căn bản chưa từng tới, huống chi đã mất hắc mã, chỉ có thể đi bộ. Nhưng nên trở về thế nào?
Trước mắt bên người cũng chỉ có cái vật sống này có thể giúp nàng.
Nàng nhăn nhó xoay người, do dự mà mở miệng: "Nhà của ta ở Ngự Kiếm sơn trang, ngươi biết nơi đó sao?"
Mi phong lơ đãng rung động một chút, hắn nhìn Mộ Dung Tuyết, ánh mắt mở lớn, xì một tiếng liền nở nụ cười.
"Ha ha ha, ngươi, ngươi là người của Ngự Kiếm sơn trang? Ha ha ha, Ngự Kiếm sơn trang ở trên giang hồ đều là tiếng tăm lừng lẫy, sao ngươi ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết a. Thực, thực sự là mắc cười chết ta, ha ha ha ha......"
"Uy! Có cái gì buồn cười! Cha ta chính là trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Mộ Dung Đường!" Mặt Mộ Dung Tuyết nóng như phát sốt. Người này sao lại thế chứ, trước mặt giễu cợt nàng, thật sự là không lễ phép! Còn tưởng rằng hắn là quân tử tao nhã gì. Thật sự là nhìn lầm rồi!
"Hảo, hảo, ta không cười, không cười. Thật có lỗi, thật có lỗi."
Nam tử nhịn cười xuống, nghịch ngợm chớp chớp mắt với Mộ Dung Tuyết. Hai ngón tay đặt bên môi, một tiếng thét bén nhọn từ miệng phát ra. Chợt nghe xa xa tiếng vó ngựa đạp vang, một con bạch mã hồng mao chạy như bay tới, tới trước mặt thiếu niên thì ngừng lại, dịu ngoan dùng cái mũi cọ cọ bờ vai của hắn.
Mắt Mộ Dung Tuyết sáng ngời. Thật là một con bạch mã đẹp a, bất quá, người này một thân tuyết trắng lại thêm một bạch mã, cũng quá chiêu diêu (phô trương) đi.
Đang nghĩ nghĩ, thiếu niên kia đã muốn xoay người lên ngựa, vươn tay với nàng: "Nhảy lên đi."
Mộ Dung Tuyết có chút chần chờ: "Chúng ta.. ngồi chung?"
"Ân, đúng vậy. Chẳng lẽ tự ngươi cưỡi, ngươi biết cưỡi ngựa sao?"
Mộ Dung Tuyết không nói gì được nữa, nghẹn một bụng khí lên lưng bạch mã, trong lòng vẫn còn căm giận, đều do cha bình thường không chịu dạy nàng, cứ nhốt nàng trong nhà mãi mới có thể bị người nhạo báng. Trở về nhất định phải hảo hảo nói hắn.
Bạch mã đạp chân vững chãi bước về phía trước.
Sau lưng là một thân thể ấm áp, Mộ Dung Tuyết cảnh giác thẳng lưng, cách hắn xa chút.
"Ngươi làm gì?"
Thiếu niên cười