"Trên người mỗi nữ nhân đều có một ổ khóa, chỉ cần mở khóa này, có thể nhìn thấu hết thảy của nàng, chạm đến linh hồn của nàng, hiểu rõ tâm trí của nàng. Mà ngươi, cũng không ngoại lệ."
Bờ môi lạnh lẽo của Mạc Tử Ngôn dán lên cổ nàng, lướt đến chỗ xương quai xanh, rồi hạ xuống đôi thần cánh hoa của nàng. Hai tay tùy ý di chuyển trên thân nàng, vuốt ve xương sườn của nàng.
Thân thể Mộ Dung Tuyết càng ngày càng nóng. Nàng như bị nhiệt độ này hòa tan thành vũng nước, yếu đuối vô lực nằm trên khuỷu tay Mạc Tử Ngôn, ngưỡng cổ thừa nhận đòi hỏi của nàng ta.
"Nếu có người nói rằng, đường đường trang chủ Mộ Dung sơn trang hơn mười năm trước từng vứt bỏ một nữ nhân si tình, còn độc ác nhẫn tâm làm tổn thương một bên mắt của nàng, dứt quyết ném lại đứa con cốt nhục của mình, biệt vô âm tín. Ngươi nói xem, sẽ có người tin sao?"
"Ân... Ngô.. Ngươi... Dừng lại... Dừng lại......"
"Người kia vì hắn chờ đợi cả đời, cuối cùng lại chỉ có thể chết đi trong cô độc. Đến lúc chết, cũng chưa một lần gặp lại hắn.... Ngươi nói xem, nàng rất ngốc đúng không? Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không giống nàng như vậy. Ta sẽ chặt bỏ cánh tay người kia, phế đi võ công của hắn. Ta còn muốn cướp đi thứ quan trọng nhất đối với hắn, để hắn chứng kiến nó đau khổ, nhưng lại bất lực...."
Những lời tàn nhẫn này, một câu một câu như đâm thẳng vào tim, nước mắt rơi không kìm lại được. Thân thể là vui thích, là mong đợi, nhưng trong nội tâm lại đầm đìa máu tươi, mỗi một lúc đều là đau đớn khắc cốt ghi tâm. Cảm giác hổ thẹn làm nàng không thể đối mặt, thống khổ bị lừa gạt làm cho nàng càng thêm tuyệt vọng!
Nàng nghĩ muốn cắn lưỡi để chấm dứt tất cả, nhưng không được, cổ họng còn phát ra những tiếng ưm, sự phấn khích lan tràn khắp cơ thể. Nàng vịn lấy lưng Mạc Tử Ngôn, dán thân thể lên người nàng ta, tay bắt lấy ngón tay nàng ta muốn nàng ta buông ra. Nhưng càng như vậy càng làm hai thân thể sát lại chặt chẽ hơn. Nàng đã không thể khống chế cơn khát cầu của mình được nữa. Nó như những con bướm muốn phá kén thoát khỏi trói buộc bay đi, đem chính mình tầng tầng bao vây, vây trong vực sâu ham muốn không thể giải thoát.
"Mộ Dung Đường là người tập võ, cho dù là chặt tay hay chọc mù mắt, với hắn mà nói cũng sẽ không đau lắm đâu. Nhưng, một người dù có cường đại cỡ nào cũng sẽ có điểm yếu.... Người hắn yêu thương nhất là ngươi...... Ta nghĩ, hắn nhất định không chịu nổi khi thấy ngươi chịu khổ sở...."
"Ân... Ân... Không cần... Ô ô..."
"Tiểu Tuyết rất khó chịu sao, đừng lo lắng, ta đã tìm được chìa khóa để mở ổ khóa kia ra.... Ngươi nhất định sẽ rất khoái nhạc."
Bàn tay Mạc Tử Ngôn vuốt ve đùi nàng, dùng ngón tay hơi chai chà xát vùng nhạy cảm của nàng. Mộ Dung Tuyết khó chịu, móng tay cắm sâu vào trong da thịt nàng.
"Ngô... Mạc Tử Ngôn..."
Hết thảy đều tới quá mức đột nhiên, sự xâm nhập của nàng làm Mộ Dung Tuyết hít sâu một hơi. Tiếp theo từng đợt từng đợt sóng tràn mãnh liệt khuấy động trong thân thể, làm nàng phải cuộn mình lại.
Mạc Tử Ngôn không kiêng nể gì tiến thẳng vào thân thể nàng, công thành đoạt đất, sóng mắt lưu chuyển kèm theo một tia mờ mịt. Nàng mấp máy môi như nói cho chính mình nghe:
"Mộ Dung Tuyết, tại sao ngươi lại là nữ nhi của Mộ Dung Đường chứ....."
"A...... Không... Đừng...." Đột nhiên bị tiến vào, kích thích thật lớn nháy mắt vây quanh nàng, giờ khắc này Mộ Dung Tuyết cảm thấy vô cùng sỉ nhục! Người đang nằm trên nàng là kẻ nói dối đáng ghét, là hung thủ hủy diệt hạnh phúc của nàng. Thế mà nàng lại buông xuống tất cả phòng bị để nàng ta tự do tiến vào thân thể mình!
"Nếu hắn nhìn thấy bộ dạng thống khổ này của ngươi, có thể sẽ quỳ xuống cầu xin ta thả ngươi không?"
"Cha ta sẽ không làm chuyện tồi tệ đó đâu... Ngươi, ngươi nhất định lầm rồi... Mạc Tử Ngôn, đừng mà... Cầu ngươi, không cần lại...... Ô ô......"
Mộ Dung Tuyết một lần lại một lần cầu xin. Mạc Tử Ngôn đã khống chế hết cảm quan của nàng, làm ý thức của nàng đều hỗn loạn. Nàng khó chịu bắt lấy bả vai Mạc Tử Ngôn, móng tay cắm vào da thịt nàng ta để lại mấy vệt máu. Nhưng sự chống cự này quá mức yếu ớt, căn bản là không thể ngăn cản công kích mãnh liệt của Mạc Tử Ngôn.
"Ngươi, ngươi vì.. trả thù mới tiếp cận ta sao... Ngô... Ngô... Ách... Mạc.. Tử Ngôn.. Ngươi... Ngô... Hỗn đản..."
"Đúng vậy."
Mạc Tử Ngôn cúi đầu hôn nước mắt của nàng, hôn lấy đôi môi đang đầm đìa máu của nàng.
"Hết thảy đều kế hoạch hoàn hảo của ta. Gặp ngươi, tìm hiểu ngươi, để ngươi yêu ta... Tiểu Tuyết, ngươi có biết vì sao mỗi ngày mình lại khó chịu không? Đó là bởi vì ngươi dùng thuốc giảm đau, ta để ngươi nghiện nó... Nhìn ngươi khó chịu, ta đau lắm, nhưng nếu không để ngươi uống, ngươi còn phải chịu tra tấn hơn nữa. Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lâm Tư Sở vô cùng cao hứng ôm vải vóc mới mua về đi tới phòng Mộ Dung Tuyết, tìm một vòng không thấy Mạc Tử Ngôn ở đâu, nghĩ đến cũng chỉ có thể ở trong này. Nhưng khi nàng muốn đẩy cửa phòng đi vào, nghe được trong phòng truyền ra những âm thanh quái dị. Cẩn thận nghe lại, chỉ một thoáng liền ngây ngẩn cả người.
Mộ Dung Tuyết khóc nức nở và rên rỉ, há mồm cắn bả vai Mạc Tử Ngôn, răng cắm vào da thịt, để lại một loạt dấu răng. Nàng dùng hết khí lực phát tiết nỗi hận cùng đau của mình.
"Đồ lừa đảo, ngươi thật nhẫn tâm... Hỗn đản... Ô ô... A... Ngươi hỗn... đản.... A...."
Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên rút ra, Mộ Dung Tuyết bị hành động đột ngột này làm cho run lên, buông miệng ra rồi co người lại. Nhưng hỏa diễm trong thân thể còn hừng hực thiêu đốt, muốn la thật to để xoa dịu bớt. Mà Mạc Tử Ngôn cũng không muốn bỏ qua cho nàng.
"Ta quả thật là hỗn đản, ta là người xấu xa nhất thiên hạ này. Nếu hận ta, ngươi có thể lấy mạng ta....."
Nàng đứng thẳng dậy, bắt lấy cổ tay Mộ Dung Tuyết nhấc lên, sau đó ấn nàng lên tường, ôm eo nàng, thô bạo hôn nàng.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy thân thể có chút đau, không ngừng run lên. Nhưng đau đớn này liền bị khoái hoạt bao phủ, làm cho nàng lại một lần nữa bị lạc...
"Tiểu Tuyết, nói cho ta biết, khoái hoạt sao? Hay là, ta gọi ngươi một tiếng muội muội?"
Hơi thở Mạc Tử Ngôn dồn dập phả bên tai nàng, cùng với hơi thở của nàng quấn quanh một chỗ, như hai đoạn nhạc hòa vào nhau, truy đuổi để nhịp điệu trùng khớp.
Tôn nghiêm cùng tình yêu bị dẫm nát rồi vứt vào đại dương vô tận, Mộ Dung Tuyết thành con cá bất lực mê man bị bóng tối vây trong biển lớn mà không thấy đường ra. Thân mình bị Mạc Tử Ngôn áp chế, miệng vết thương đã kết vảy lại vỡ ra, máu đỏ chảy ra. Nhưng người nọ sẽ không giống lúc trước ôn nhu giúp nàng thay quần áo đổi thuốc, cũng sẽ không còn kiên nhẫn hống để nàng uống hết chén thuốc chua chát kia nữa.
Mộ Dung Tuyết bất lực khóc thút thít.
"Không, ta cầu ngươi... Đừng.. Đừng đối với ta như vậy... Hành Vân mà ta biết không phải như thế, Mạc Tử Ngôn cũng không phải như vậy. Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi rốt cuộc là ai...."
"Ta là Lạc Hành Vân, cũng là Mạc Tử Ngôn, ngươi hy vọng ta là người nào? Ngươi muốn ai?"
Ánh mắt nàng mang theo cảm xúc không rõ nhìn bộ dáng Mộ Dung Tuyết vừa mê loạn mà vừa đau khổ, trong ngực ngập tràn khoái ý trả thù, đồng thời cũng cảm nhận được trái tim đã tê dại và chết lặng.
Mạc Tử Ngôn sớm mất đi lạnh nhạt cùng bình tĩnh ngày xưa, nàng bị chấp niệm ghen tị và báo thù bức điên rồi, một lòng muốn giải phóng nỗi đau cùng thống khổ khôn kể trong nội tâm. Bệnh hoạn thích nhìn bộ dáng Mộ Dung Tuyết giãy dụa khi bất lực. Chỉ có như vậy, Mộ Dung Đường mới có thể đau lòng, chỉ có như vậy, nàng mới có thể làm tổn thương nam nhân tàn nhẫn kia. Nàng đã không còn lý trí để nghĩ đến làm như vậy có thể hối hận hay không, hoặc là, làm như vậy cũng là vì đạt mục đích ích kỷ của mình.
Lại một lần cao triều đánh tới, Mộ Dung Tuyết mỏi mệt không chịu nổi, cả người vô lực dựa vào thân thể đang ướt mồ hôi giống mình kia. Khóc đến yết hầu khàn đi, một cỗ mùi hương trong miệng tràn ra.
Ánh mắt hỗn loạn mà mờ mịt, hoàn toàn không còn bộ