Đông Nam sơn, không hề có vẻ an bình như tên của nó. Cả ngọn núi đều gồm những tảng đá chất chồng lên nhau, càng lên cao càng gồ ghề hiểm trở. Những tảng đá này được phủ quanh một lớp cỏ, từ bên trong đâm ra rất nhiều dây leo, gắn kết rất chặt chẽ trong đó, cũng thành thang dây tự nhiên của dân lên núi hái thuốc.
Tuy nói bốn phía vách núi là đá đen, nhưng đối với Mạc Tử Ngôn mà nói, muốn hái Thất Dạ chỉ sinh trưởng trên vách núi cũng không phải là việc khó. Nhìn đường mòn dưới chân càng ngày càng hẹp, Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu, vận đủ nội lực nhảy lên, theo một đường thang dây leo lên đến giữa sườn núi, phát hiện trên một tảng đá lớn có vài gốc cây màu tím mảnh và dài, là gốc Thất Dạ.
Thất Dạ, hoa lá đồng sinh, nở trong bảy đêm, lộng lẫy rồi lại điêu linh, cành lá rồi cũng héo tàn theo, chỉ còn gốc cây, đó cũng là lúc nó có độc tính cao nhất.
Mạc Tử Ngôn tính khoảng cách một chút, tảng đá này nằm chênh vênh trên vách núi, nàng cần duỗi thẳng tay, xuyên qua mấy góc đá nhô ra ngoài rồi lại cong tay một chút mới có thể hái được. Dưới chân là vực sâu vạn trượng, một mảnh tối om, vài vụn đá rơi xuống, chỉ nghe tiếng sốt soạt va chạm, tiếng vọng càng ngày càng xa, nhưng không hề có tiếng chạm đất. Gió lạnh từ đáy cốc xông lên, thổi bay tóc mai bên tai nàng.
Mạc Tử Ngôn thật cẩn thận đổi tay phải nhanh chóng nắm lấy dây leo, nghiêng người vừa đủ để vươn tay trái Thất Dạ. Rễ dây leo cắm trong khe đá bị kéo căng, cọ sát lên bề mặt phát ra tiếng sàn sạt, đá vụn theo đó rơi xuống, va vào người nàng rồi mới văng ra rớt xuống núi.
Lực chú ý của Mạc Tử Ngôn dồn hết về phía Thất Dạ kia, cũng bất chấp mấy hòn đá nhỏ còn vướng trên tóc. Còn kém một chút, thân mình nàng dán trên vách đá, bị tảng đá nhô ra chắn mất tầm mắt, chỉ có thể lấy tay sờ tìm vị trí Thất Dạ.
Đầu ngón tay chạm đến một mảnh cảm giác mát mát, là phiến lá Thất Dạ. Nhớ tới sư phụ từng nói cần mang về cả gốc lẫn rễ, nàng từ từ buông hai tay, chân quấn lấy dây leo, lấy ra chủy thủ mang theo bên người, trườn nửa thân người qua, đào ra gốc Thất Dạ từ trong khe đá, thật cẩn thận cất vào ngực áo. Xong xuôi hết thảy, nàng bám vào vách đá để quay về, lại nghĩ, nhiêu đây phỏng chừng không đủ, vẫn là hái thêm một ít phòng ngừa.
Vừa nâng mắt, nàng ngạc nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ phía trên đỉnh núi. Người kia ngồi xổm, y bào màu đỏ bị gió thổi bay phất phới, nửa khuôn mặt bị che, chỉ lộ ra cặp mắt. Cúi người, như là đang nhìn về bên này.
Người hái thuốc bình thường sẽ không đủ sức mà lên tận đỉnh núi, cho dù là có thể, đỉnh núi không khí loãng, độ ấm rất thấp, nếu không ngợp chết cũng là đông chết. Hồng Y nhân này tu vi không thấp, hắn hẳn là tự mình đi lên.
Phát hiện tầm mắt Mạc Tử Ngôn, trong mắt Hồng Y nhân kia hiện lên một tia hàn ý, thân mình nhoáng lên một cái, hư không tiêu thất (biến mất).
Mạc Tử Ngôn nhìn quanh bốn phía đều không tìm được thân ảnh của hắn. Không biết có phải nghe lầm không, nàng cư nhiên nghe được một trận tiếng cười, mờ mịt hư vô, nhẹ nhàng tựa như gió thổi lướt qua tai.
Người này, thật kỳ quái.
Mạc Tử Ngôn cảm thấy bóng dáng người kia, tựa hồ đã gặp ở đâu rồi. Đột nhiên nhớ tới năm mười tuổi ấy, nàng cùng vài đồng môn đi theo đại sư huynh Cung Trường Nguyệt đến cái hồ nhỏ trên núi bắt cá. Vì bản thân không biết bơi, nên chỉ ngồi yên trên tảng đá ở bên bờ trông coi quần áo cho sư huynh đệ. Mũi chân chọc chọc mặt hồ, không cẩn thận nên bị ngã xuống nước. Nước lạnh lập tức tràn vào khoang mũi và miệng, nàng liều mạng giãy dụa, kêu tên sư huynh, nhưng càng hé miệng nước vào càng nhiều. Mấy người kia ở xa xa chơi vui đến quên trời quên đất, hoàn toàn không có nghe thấy. Khi nàng nghĩ mình chắc sẽ chết đuối ở nơi này, lại được một đôi tay kéo ra khỏi nước. Cái người cứu nàng kia mặc y phục màu đỏ, đội đấu lạp rộng thùng thình che khuất mặt, trừ bỏ ánh mắt lộ ra ngoài, tất cả đều được hồng sa (vải lụa màu đỏ) che khuất.
"Nếu không thể chăm sóc tốt bản thân, ngươi làm sao có thể một mình sống sót?"
Đây là lời mà người kia nói với nàng, cũng là một câu duy nhất. Bản thân tuổi nhỏ cả người ướt đẫm chật vật ngồi dưới đất nhìn lên hắn, trái tim bị kinh hách vẫn còn đập nhanh liên hồi, môi run run ngay cả một câu cám ơn cũng nói không được. Người nọ cũng không có ý muốn ở lại, hắn tựa như bóng ma, chỉ vài bước liền biến mất trong rừng cây. Về sau, Mạc Tử Ngôn không còn gặp lại hắn.
Sẽ là hắn sao? Mạc Tử Ngôn phỏng đoán, vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này......
- --
Vó ngựa nện lên mặt đất phát ra tiếng đát đát. Tiếng chuông đồng vang lên thanh thúy, hô hấp nam tử lập tức dồn dập mà đè nén, càng tới gần, lại càng bất an. Mấy ngày nay hắn nghe thấy không ít nhàn ngôn toái ngữ (lời nói không có căn cứ), đã xảy ra, trên cơ bản cũng đã sáng tỏ, nhưng cần phải tận mắt thấy, mới bằng lòng tin tưởng. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể xác định đồn đãi rốt cuộc là thật hay là giả.
Gió phần phật thổi bên tai, hắn bị vây quanh bởi bầu không khí nặng nề, ngực run lên, mày kiếm càng nhíu chặt, roi trong tay dùng sức vung lên.
"Giá!"
Từ xa đã thấy được đại môn sụp đổ của Ngự Kiếm sơn trang, ngựa đang phóng nhanh bị cường lực kiềm lại, dừng cước bộ, Mộ Dung Vũ khiếp sợ nhìn hết thảy trước mắt. Tấm biển đề tên Ngự Kiếm sơn trang đã rơi xuống, trên mặt đất còn vương vãi mảnh vụn. Cột đá cao lớn bị khói hun thành màu đen, vết máu phai nhạt cùng đao ngân trải rộng, ghi lại những chuyện từng phát sinh ở đây.
Mộ Dung Vũ xuống ngựa, bước chân như trên mây, ánh mắt hoảng hốt, đây chính là nơi mình từng lớn lên sao? Một đống phế tích này, là Ngự Kiếm sơn trang uy nghiêm khí phái trong tưởng tượng của hắn sao?
Siết chặt nắm tay, hắn bước nhanh về phía trước, vừa chạy vừa gào thét [nguyên văn là 'gầm rú' =))], cha, nương! Muội muội! Mọi người ở đâu? Cha! Nương!
Trả lời hắn chỉ có tiếng gió tịch liêu (tịch mịch và hoang vắng). Nền đất khô cằn bị đại hỏa thiêu rụi bắt đầu mọc lên những nhúm cỏ không đều, chúng lấy chất dinh dưỡng từ mấy tử thi xung quanh để liều mạng sinh trưởng. Những mảng tường không bị thiêu đen thì cũng bị bóc vữa, rêu xanh bám đầy trên đó. Từng đàn kiến từ khe nứt bò ra, tụm quanh những thi thể ở góc tường, quạ đen ngưỡng cổ kêu lên, phát ra những tiếng khàn khàn chói tai. . Truyện Ngôn Tình
"Cút!"
Một đạo hồng quang xẹt qua, quạ đen trên cây liền bị chém thành hai nửa rơi xuống, máu đỏ chảy len theo vết nứt trên đất.
Trong mắt Mộ Dung Vũ lóe lên bi thống cùng phẫn nộ. Ngự Kiếm sơn trang to như vậy bị phá hủy hầu như không còn gì. Hắn không tìm thấy bất cứ vật sống nào, cũng không tìm thấy người nhà mình...... Đầu gối run run khuỵu xuống, đập vào nền đất phát ra tiếng kêu nặng nề. Mộ Dung Vũ quỳ gối bên trong phế tích, giương mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy một trận choáng váng nghiêng trời lệch đất.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thành ra thế này......" Nước mắt làm mơ hồ hai mắt, phút chốc trào ra, hắn ngẩng đầu lên hướng về phía thiên không rống to.
A ————
Mộ Dung Đường từ trong mộng bỗng nhiên giật mình mở mắt, mờ mịt tìm tòi bốn phía, Đinh Văn canh giữ ở một bên thấy thế hỏi: "Trang chủ, ngài làm sao vậy?"
"Đinh Văn, ngươi có nghe thấy gì không?" Mộ Dung Đường nâng người ngồi dậy, mấy ngày nay hình như hắn ngủ ngày càng nhiều. "Ta giống như nghe được có người kêu ta."
"Là ngài nằm mơ đi? Ta không có nghe thấy cái gì a." Đinh Văn quay đầu lại nhìn Hồng Y đang giã thuốc. "Hồng Y, ngươi có nghe thấy gì