Liễu Thuần (Liễu Huyện lệnh í) ôm mũ cánh chuồn phờ phì phò trở về huyện nha, vào tới chính đường, nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng, sắc mặt khôi phục như thường, lấy khăn lau thuốc nhuộm trên mặt, chắp tay sau lưng đi vào hậu viện.
"Lão gia đã trở lại?"
Nha hoàn Thu Cúc đi lên đón, nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn lắp bắp kinh hãi: "Lão gia, huyện quan đại lão gia ngài sao lại bị bẩn thành thế này?"
"Không sao không sao, Thu Cúc, ngươi khiên mộc bồn (thau nước) vào, ta phải gột rửa hết mấy thứ dơ bẩn này."
"Thu Cúc lập tức đi, lão gia ngài về phòng nghỉ ngơi đi ạ!"
"Được."
Đẩy cửa vào phòng, hắn cởi ngoại sam đặt lên, dang tay uốn vai. Thu Cúc bưng thau nước vào phòng. "Lão gia, nước đây ạ, Thu Cúc giúp ngài lau."
"Không cần, ta tự mình làm được, ngươi đi xuống trước đi."
"Vậy lão gia nếu có chuyện gì cần hãy gọi nô tỳ vào ạ."
Thu Cúc lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
Liễu Thuần chà lau sạch sẽ, thay một bộ ngoại sam mới, suy nghĩ một chút, tìm chốt khóa bên dưới giường, nâng ván giường nên, lộ ra một viên đá phiến to hơn khác thường, đây là cửa vào mật thất. Đẩy phiến đá ra, hắn ở trong phòng sờ soạng một trận tìm ra hai chén rượu cùng một bầu rượu, ngân nga theo thềm đá chậm rãi đi xuống.
Trong thạch động không có ánh sáng mặt trời nên hơi ẩm ướt, loáng thoáng có thể nghe được tiếng hô hấp.
"Lão đệ, ngươi còn sống không?"
Liễu Thuần cầm bầu rượu nhàn nhã đi về phía trước, đến cuối đường là một gian ngục dựng bằng gỗ.
"Hôm nay ta mang theo rượu ngon đến!"
Trong ngục thất là nam nhân quần áo tả tơi sắc mặt vàng vọt ngồi trên đống cỏ khô, tóc râu lộn xộn, đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc Liễu Thuần đẩy phiến đá đi xuống hắn đã nghe thấy, nhưng đối với người này, hắn cũng không muốn để ý tới.
Liễu Thuần cũng không quan tâm, ngồi dưới đất dựa vào song gỗ, dọn chén ra, rót đầy rượu, rồi cầm lấy một chén.
"Uống đi, lê hoa trần nhưỡng (chắc là tên rượu), rất thơm!" Hắn bưng chén rượu ngửa đầu tự nhấp một ngụm. "Nếu là người thường ở trong lao đây chưa được tám năm mười năm chắc đã sớm điên rồi, lão đệ đợi hơn mười lăm năm cư nhiên thần chí còn thanh tỉnh, quả nhiên là ý chí phi phàm. Tại hạ bội phục bội phục a, ha ha."
Nam nhân nhếch lên nụ cười lạnh, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong nhà đá, tựa hồ ngay cả vách tường đều nhẹ run run lên.
"Ha ha, ngươi cư nhiên còn có thể cười được, chống đỡ như vậy không mệt chết sao? Còn không bằng một đao cho mình được thống khoái. Ta cảm thấy thật kỳ quái, Ngự Kiếm sơn trang này đã muốn bị hủy, vì sai còn muốn lưu ngươi? Chủ tử kỳ quái, ngươi cũng kỳ quái, ngươi cái gì cũng không còn, sao không phản ứng gì hết thế?"
Hắn nghiêng người nhìn nam nhân. "Hay là ngươi đã điên thật rồi? Không phải là còn nhớ nữ nhân kia chứ? Ha ha ha, nàng thế nhưng bị phen đại hỏa kia thiêu rụi. Có phải cảm thấy thực châm chọc hay không? Nàng không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về ta, mười mấy năm qua, lòng của nàng đều ở trên người người khác, còn sinh hài tử! Đến chết, nàng cũng không biết ngươi ở trong này!"
Nghe câu đó, nam nhân trong ngục giật giật ngón tay, mắt nhắm chậm rãi mở, lại chậm rãi nhắm. Tựa hồ là sớm thành thói quen bị hắn châm chọc khiêu khích.
"Ngươi a, chính là con ghẻ của ta(?)! Đi đâu cũng phải mang theo ngươi, bởi vì ngươi, vận làm quan của ta mấy năm nay vẫn không tốt, thật sự là quá xui! Cơ mà, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết đã lâu, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi thử nghĩ xem, có muốn tìm chủ tử nói giao cái gì đó hắn muốn cho hắn không? Nói không chừng hắn còn có thể thả ngươi một con đường sống đấy."
"Hắn vọng tưởng." Nam nhân bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu Thuần. "Ta không chỉ không đưa hắn cái gì, mà ta còn muốn lấy mạng hắn. Ha ha, người càn rỡ mệnh sẽ không dài. Ngươi nói với hắn, nếu hắn không giết ta, một ngày kia ta rời nơi này nhất định sẽ đi tìm hắn!"
"Chậc chậc, lời này cũng không được nói lung tung. Có câu nói như thế nào nhỉ, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, có ăn có uống được người ta nuôi như vầy không tốt sao? Vũ đao lộng thương có cái gì hay. Đến đến đến, ca ca ta kính ngươi một ly, hãy quên mấy chuyện không vui đi!"
Nam nhân nhìn chằm chằm chén rượu kia, nhích người vươn tay cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, bàn tay dùng sức bóp chén rượu dập nát. Quên? Ha ha, bị nhốt ở nơi không có một chút ánh mặt trời suốt mười lăm năm, tiêu hao thì giờ, mất đi tất cả, nỗi đau này như thế nào có thể quên! Mười lăm năm qua, hắn đem mỗi một thống khổ cùng tra tấn kẻ kia ban cho đều ghi tạc trong lòng. Một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại!
- --
"Cái gì? Ngươi muốn thu Tiểu Mộc làm đồ đệ?" Mặt Lữ Cẩm Hoài hiện rõ vẻ bất khả tử nghị (khó có thể tin). "Ta không có nghe sai chứ Lăng Nhi, ngươi muốn thu nạp đồ đệ? Ngươi không phải vẫn cảm thấy dạy dỗ đồ đệ là chuyện rất phiền toái sao?"
"Giờ ta đổi ý, không được sao?" Tiếu Lăng Nhi bưng chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, môi dính hương rượu, như là thoa một tầng mật, càng thêm phấn nhuận mê người. "Một mình ở Quỷ Quái Môn cũng thực nhàm chán, cân nhắc lại, vẫn nên tìm một người theo bồi ta."
"Lăng Nhi nói lời này không đúng rồi, ngươi làm sao lại một mình đâu. Nếu ngươi