Trong sòng bạc nhất thời cực kỳ hỗn loạn. Thủ hạ của Thôi Hiến đều xông tới Mạc Tử Ngôn, một đám mang bộ mặt dữ tợn như muốn xé xác nàng ra. Mạc Tử Ngôn đá ghế bành trên đài ngả lăn, rút nhuyễn kiếm bên hông ra phi thân lên. Nàng né tránh đại đao trong tay người Hồ, nhuyễn kiếm từ dưới xẹt qua hướng thẳng vào hạ bộ của hắn. Người Hồ xấu hổ cực, lảo đảo nhảy tránh, dưới quần đã bị rạch một lỗ to.
"Những người khác đều đi ra ngoài! Đi ra ngoài đi ra ngoài đi!" Bọn hạ nhân vừa xua đuổi người vây xem, vừa rút đại đao ra. Tả Chấn Thiên vẫn đứng tại chỗ bình thản ung dung, lại nghe tiếng gió bên tai, Mộ Dung Vũ đã rút kiếm xông lên.
"Vũ Nhi!" Tả Chấn Thiên cảm thấy bất ngờ, sợ hắn chịu thiệt, cũng vội vàng vọt vào bên trong trận hỗn chiến.
Hai tên hạ nhân bị Mộ Dung Vũ tóm lại, quăng thật mạnh xuống cái bàn cạnh bên làm nó gãy nát. Những người khác thấy rõ trong tay hắn là thanh trường kiếm đỏ sẫm thì giật mình kêu lên: "Là Xích Lân Kiếm! Hắn chính là nam tử đã lấy Xích Lân Kiếm kia!"
Mộ Dung Vũ phá tan ngăn trở tới gần Mạc Tử Ngôn.
"Tử Ngôn cô nương, cô nương không sao chứ!"
Mạc Tử Ngôn lắc đầu: "Sao huynh lại ở chỗ này?"
"Nghe nói kiếm bị mất của Ngự Kiếm sơn trang ở chỗ này, ta liền tới xem thử."
Đám hạ nhân của Thôi Hiến vốn võ công không cao, có Tả Chấn Thiên tương trợ, nên liên tiếp bại mà lui. Chỉ chốc lát sau liền ngã trái ngã phải nằm rạp dưới đất. Bốn gã mặc quái dị kia thấy tình thế không ổn, che chở Thôi Hiến muốn hắn chạy trước. Mạc Tử Ngôn bỗng từ trên trời giáng xuống, nhuyễn kiếm chỉa thẳng chóp mũi Thôi Hiến. Hắn hét lên một tiếng thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Cô, cô nương, có chuyện từ từ nói, đừng động đao động thương a!"
Bốn người phía sau hắn giơ đao định xông lên, bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng đến cương tại chỗ.
"Ngươi đã nói, chỉ cần ta thắng, kiếm liền đưa ta."
Thôi Hiến lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo ra mạt tươi cươi lấy lòng: "Dạ dạ, đúng vậy. Hiện tại không phải kiếm đã ở trên tay quý cô nương rồi sao?"
"Đây là giả." Mạc Tử Ngôn giơ kiếm trong tay quăng tới dưới chân hắn, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Ta muốn đồ thật."
"Giả?" Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhặt kiếm lên, quả nhiên không giống với hồi nãy hắn nhìn thấy, vậy là bị đánh tráo lúc nào?
"Sao có thể, Lam Thương Kiếm này là hàng thật giá thật!" Thôi Hiến còn muốn nói sạo, kiếm của Mạc Tử Ngôn lại để sát vào vài phần, trên mặt nàng lại lộ ra một nụ cười lạnh.
"Ngươi nói, người không có mũi sẽ thành bộ dạng gì đây?"
Thôi Hiến hoảng sợ che mũi: "Ta đưa! Ta đưa! Cô trăm ngàn lần đừng chém ta!"
Lần này thật sự là không hay ho, gặp cao thủ thật sự. Thôi Hiến vừa ai thán vừa bước lên đài cao, gõ hai cái vào hòm đựng kiếm, lộ ra ngăn mật phía dưới, Lam Thương Kiếm chân chính bị giấu ở bên trong.
"Nữ hiệp, đây là đồ thật, ta lấy đầu của ta đảm bảo với nữ hiệp ngài!"
Mạc Tử Ngôn đưa tay ra lấy, xoay người đưa cho Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ sửng sốt.
"Cô nương làm gì vậy?"
"Kiếm này vốn là của Ngự Kiếm sơn trang, đây chỉ là vật quy nguyên chủ." Nàng quay đầu hỏi Thôi Hiến: "Hai thanh kiếm này ngươi từ đâu có được?"
"Ta, ta là mua từ một thợ rèn."
"Thợ rèn? Ngươi nói thật sao?"
"Thật sự thật sự, thiên chân vạn xác (vô cùng xác thực). Nữ hiệp lợi hại như vậy, ta làm sao dám nói dối. Thợ rèn kia trên mặt có một vết sẹo, là hắn bán cho ta!"
"Hắn ở nơi nào?"
"Hẳn là còn ở Kinh châu, ta đã mua được ở Kinh châu! Lúc ấy nhìn hai thanh kiếm này được đúc khéo lại tinh xảo, cũng không nghĩ tới thiệt giả, chỉ muốn dùng nó vơ vét của cải. Nữ hiệp, ta nói đều là lời nói thật, cô tha ta đi!"
Mạc Tử Ngôn trầm mặc một hồi.
"Các ngươi có thể đi rồi."
"Dạ dạ dạ, đa tạ nữ hiệp!"
Thôi Hiến cũng không thèm để ý ở chỗ này rốt cuộc là ai nên đi, túm vạt áo co giò nhanh như chớp chạy không thấy bóng người.
"Vũ Nhi, các ngươi quen biết?" Tả Chấn Thiên không nghĩ tới nữ tử này độc sấm đầm rồng hang hổ vì giúp Mộ Dung gia đoạt lại tuyệt thế bảo kiếm, kinh ngạc vạn phần. Cảm đoán, chẳng lẽ nàng chính là người mà Mộ Dung Đường đề cập qua Vũ Nhi muốn kết hôn cùng?
"Dạ, là từng gặp ở Vịnh Châu."
Mạc Tử Ngôn cất nhuyễn kiếm, nói với Mộ Dung Vũ: "Lời hắn vừa nói huynh cũng rõ ràng chứ."
Mộ Dung Vũ nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần: "Lời hắn nói có chỗ lợi gì sao?"
Tả Chấn Thiên lắc đầu: "Lăng đầu tiểu tử [đại loại là kêu ông Vũ ngu ấy], nếu thợ rèn kia biết hình dáng thanh kiếm, còn làm ra đồ giả được, thuyết minh rằng hắn nhất định từng thấy Tễ Tuyết Kiếm, hoặc là Tễ Tuyết Kiếm ở trong tay hắn. Chúng ta đi tìm hắn, nói không chừng có thể biết được chỗ của những thanh khác."
Mộ Dung Vũ hổ thẹn vạn phần, cũng cảm động không thôi. Mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng Mạc Tử Ngôn là muốn đoạt kiếm làm của riêng, cũng chưa từng nghĩ nàng là vì giúp mình.
"Cô nương vì sao muốn giúp ta?"
"Ta không phải giúp huynh, là đang trả nợ." Mạc Tử Ngôn cười nhẹ. Mộ Dung Vũ từ đôi ngươi đen láy kia nhìn thấy ẩn giấu ưu thương.
"Tử Ngôn cô nương, cô nợ Ngự Kiếm sơn trang cái gì?"
"Ta là nợ Mộ Dung Tuyết, không phải nợ Ngự Kiếm sơn trang."
Mộ Dung Vũ có chút xấu hổ, hắn lại đoán sai. Mạc Tử Ngôn là người có cố sự, nhưng cố sự của nàng, sẽ không nói cho mình. Đây xem như cự tuyệt sao?
"Cô nương là nói Tuyết Nhi?" Tả Chấn Thiên nhìn đánh giá Mạc Tử Ngôn: "Cô nương nợ Tuyết Nhi cái gì?"
"Nợ tình."
Nợ tình? Tả Chấn Thiên hồi tưởng lại, trước khi Ngự Kiếm sơn trang gặp chuyện không may, Mộ Dung Tuyết đã cùng một nam tử tên Lạc Hành Vân đính hôn. Là hắn đã đoán sai, nữ tử này cùng Mộ Dung Tuyết tranh phong ghen tuông?
"Cô nương là người giang hồ đi, sư phụ của cô nương tên là gì? Có thể nêu phương danh được chăng?"
"Gia sư Giản Khuynh Mặc."
"Thì ra là đồ đệ Y Quỷ, trách không được tuổi còn trẻ đã được một thân tuyệt kỹ." Tả Chấn Thiên lộ ra thần sắc nghi hoặc. "Chỉ có điều, sao cô nương có thể nhận ra kiếm kia là thật hay giả? Cô nương từng thấy kiếm thật?"
"Là Mộ Dung Tuyết nói cho ta biết, cho nên ta biết kiếm này hình dạng ra sao, có điểm đặc biệt nào. Tễ Tuyết Kiếm hàn khí rất nặng, lúc tên lạt ma kia lấy nó lại trực tiếp đi niết thân kiếm, ta liền đoán được là giả."
Tâm tư cô nương này thật tinh tế. Tả Chấn Thiên âm thầm tán thưởng, còn là người trọng tình trọng nghĩa.
"Ta phải đi." Mạc Tử Ngôn hơi hơi khom người với Tả Chấn Thiên: "Tiền bối, Liễu công tử, sau này còn gặp lại."
"Chờ một chút Tử Ngôn cô nương!" Mộ Dung Vũ vội vàng gọi nàng lại, xấu hổ nói: "Lần trước quả thật là ta lừa cô nương, thật ra tên ta không phải là Liễu Thư Hàn, ta là ca ca của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Vũ. Ngự Kiếm sơn trang hiện tại bị hủy, tại hạ chỉ sợ còn có kẻ xấu ở nơi bí mật gần đó, cho nên chưa từng nói cho cô nương tên thật của mình."
"Vũ Nhi!" Tả Chấn Thiên bất đắc dĩ, tiểu tử này xem ra là đã thích nàng, hai ba câu liền tiết lộ thân phận của mình, một chút phòng bị đều không có!
"Ừ." Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng đáp, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Tả Chấn Thiên tâm niệm vừa động: "Tử Ngôn cô nương dừng bước."
"Tiền bối còn có chuyện gì sao?"
"Ta là trang chủ Liễu Xanh sơn trang Tả Chấn Thiên, cùng Mộ Dung gia tình nghĩa thâm hậu. Nếu cô nương có quen biết với Vũ Nhi, lại luôn miệng nói thiếu nợ Tuyết Nhi, vậy có thể cùng chúng ta đi một chuyến đến Kinh châu tìm thợ rèn kia, coi như là trả nợ?"
"Thúc thúc, như vậy sao được?"
Tả Chấn Thiên ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, bản thân đều có tính toán. Cô nương này tuổi còn trẻ mà có tu vi như thế, Mộ Dung Vũ lại hơi thích nàng, nếu có thể mượn sức giúp mình tìm kiếm hoặc là tác hợp nàng với Mộ Dung Vũ, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên.
Mạc Tử Ngôn trầm mặc chốc lát, quay đầu lại nói: "Được, ta