Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng rõ ràng, Mạc Tử Ngôn không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm hai tay trống trơn ngẩn người. Mãi đến khi người nọ rảo bước tiến vào phòng đứng trước mặt nàng, mới nâng mi mắt. Lại trông thấy một cặp mắt băng sương giá lạnh.
Cho tới bây giờ, trong lòng đều nhớ kỹ, cho dù tất cả mọi người nói là nàng đã chết, Mạc Tử Ngôn cũng không nguyện ý tin. Những lời nàng muốn nói còn chưa kịp nói ra, hứa hẹn của nàng còn chưa thực hiện, Mộ Dung Tuyết sao có thể chết? Nhưng hôm nay, khi nàng ấy một lần nữa xuất hiện trước mắt, bị ánh mắt của nàng ấy dò xét, thiên ngôn vạn ngữ gì đó lại một câu cũng nói không nên lời.
Trong phòng thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Mộ Dung Tuyết hít sâu một hơi, phẫn nộ nói: "Ngươi tiếp cận ca ca ta là có mục đích gì?"
Miệng vết thương đau âm ỉ. Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng ôm hông, cụp mắt nhín kiếm trên bàn, ánh mắt trống rỗng mờ mịt. Thì ra, nàng nghĩ như vậy.
"Sao không nói lời nào?" Mộ Dung Tuyết từng bước tới gần, khẩu khí cứng rắn: "Ta đang hỏi ngươi đó."
"Vì trả thù Mộ Dung Đường, làm hắn đau khổ, buộc hắn hiện thân, để ta có cơ hội tự tay giết hắn. Trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy sao. Nếu sớm có đáp án, vì sao còn muốn hỏi ta?" Mạc Tử Ngôn cười nói ôn hòa, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Là nàng từng muốn kiên trì trả thù, là nàng không ngừng thương tổn Mộ Dung Tuyết, cho nên giờ Mộ Dung Tuyết nghĩ như vậy, cũng là lẽ thường mà thôi.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết càng ngày càng càng khó coi. Nàng thực hoài nghi mình nhìn thấy Mạc Tử Ngôn lúc hôn mê đều là giả dối, nữ nhân này làm sao có dáng vẻ yếu ớt như thế. Vẫn là vẻ giả dối, lãnh khốc, có thể vì mục đích của mình mà lợi dụng bất cứ kẻ nào. Nàng ta căn bản là không có trái tim.
"Ngươi cảm thấy đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay như vậy là trò hay lắm sao? Ngự Kiếm sơn trang bị hủy, nương của ta cũng đã chết, thế còn chưa đủ thảm sao? Ngươi lợi dụng ta lừa gạt ta còn không đủ sao? Vì sao ngay cả ca ca ta cũng không buông tha! Hắn căn bản không biết cái gì hết!"
Mạc Tử Ngôn siết chặt góc bàn, mỗi lời nàng ấy nói như đâm vào lòng, làm vết thương đã sớm rạn nứt càng đau thêm một phần.
"Không đủ, đương nhiên không đủ." Giọng nàng không có phập phồng, trên mặt vẫn mang theo ý cười. "Không thấy Mộ Dung Đường chết, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cam tâm."
'Chát'
Tiếng vang thanh thúy, trên mặt Mạc Tử Ngôn hiện ra dấu năm ngón tay đỏ hồng, đau đớn nóng rát.
"Mạc Tử Ngôn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!"
"Ta muốn, là ngươi, có thể không?" Mạc Tử Ngôn không chớp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết. Nàng muốn quên đi tất cả, bỏ qua hết tất cả để được cùng một chỗ với Mộ Dung Tuyết, chỉ có hai người các nàng, cho dù lấy là thân phận Lạc Hành Vân cũng không sao. Như vậy có thể chứ? Mạc Tử Ngôn biết đó chỉ là vọng tưởng của bản thân mà thôi.
Cho dù Mạc Nhược Ly đã nói ra chân tướng, mình không phải nữ nhi của nàng ta, nhưng những chuyện nàng từng gây ra cho Mộ Dung Tuyết vẫn chân chân thật thật phát sinh. Cho dù nàng cố gắng muốn bù lại, Mộ Dung Tuyết cũng sẽ không tin tưởng mình nữa. Này đây, đều không phải là do nàng tự tìm sao? Thế giới này, không ai cần nàng nữa.
Mộ Dung Tuyết bị đáp án ngoài ý muốn này chấn động, lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mạc Tử Ngôn.
"Ngươi đừng dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, ta sẽ không tin ngươi!"
Mạc Tử Ngôn đương nhiên biết nàng sẽ không tin. Mộ Dung Tuyết sớm không phải Mộ Dung Tuyết lúc trước, mà nàng, cũng không còn là Mạc Tử Ngôn kia nữa. Nàng là một kẻ đáng thương ngay cả tên của mình, thân thế của mình cũng không biết.
"Vậy, giờ ngươi muốn thế nào?" Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng nói, bên trán đã đổ mồ hôi. Ngồi lâu, chỗ vết thương cũng phát đau, nhưng sao có thể so với nỗi đau trong lòng đây? Nàng lấy phương thức này tự tra tấn mình.
"Là giết ta, hay là đòi lại những thứ ta nợ người? Bây giơ ngươi có thể làm được. Chỉ cần để kiếm của ngươi lên cổ ta rồi nhẹ nhàng kéo một đường, hoặc là ở ngực của ta khoét một lỗ, mạng của ta chính là của ngươi."
Mộ Dung Tuyết ảo não trừng mắt nhìn Mạc Tử Ngôn. Trên thực tế nàng cũng không biết bây giờ mình muốn thế nào nữa. Biết được ca ca yêu nàng ta, buồn bực cùng lo lắng quấy nhiễu làm nàng bực bội khó chịu, nàng là sợ Mạc Tử Ngôn lại đi tổn thương Mộ Dung Vũ, nhưng tuyệt không phải chỉ có nguyên nhân này.
"Quỷ Quái Môn thực không nên cứu ngươi."
Trên khuôn mặt kia trước sau như một là vẻ bình thản, giống như không có gì có thể phá vỡ bình tĩnh của nàng ta. Mộ Dung Tuyết hận cực biểu tình không gợn sóng của nàng, cho nên không hề cố kỵ dùng lời nói vô tình đến tổn thương nàng.
"Ta sẽ không làm chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi có thể ở trong này dưỡng thương, sau khi khỏi hẳn, thì đi đi. Đừng tiếp cận ca ca ta nữa, Mạc Tử Ngôn, hắn là người quan trọng nhất với ta. Đừng động đến hắn, nếu không......"
"Nếu không như thế nào?"
"Ngươi làm gì hắn, ta liền làm lại như thế với ngươi."
"Vậy nếu ta thật sự yêu hắn thì sao, ngươi cũng sẽ yêu ta?"
Mộ Dung Tuyết cứng họng, Mạc Tử Ngôn căn bản là không hiểu ý của nàng. Nàng lạnh lùng nói, mang theo chút ai oán: "Ngươi vốn không có tình cảm, ai ngươi cũng không yêu, ngươi chỉ yêu chính ngươi, yêu nương của ngươi. Trong lòng ngươi chỉ có mối hận của nương ngươi!"
Mặt Mạc Tử Ngôn khi Mộ Dung Tuyết nhắc tới cái chữ kia trong nháy mắt như rút hết máu. Mộ Dung Tuyết không rõ vì sao nàng ta lại bỗng thay đổi sắc mặt, nhưng nàng biết Mạc Tử Ngôn đau, lại cảm thấy sảng khoái cực.
Trận giằng co này cùng với dự đoán của nàng kém xa vạn dặm. Lần này gặp nhau cũng không như trong dự kiến của nàng. Thì ra ngay cả nói chuyện một cách ôn hòa cũng không có khả năng, nhìn thấy Mạc Tử Ngôn, nàng liền nhịn không được muốn kích động nàng ta. Dù sao nàng ta cái gì cũng không để trong lòng, không phải sao.
Bàn tay siết cạnh bàn càng ngày càng chặt, trên làn da trắng nõn hiện ra gân xanh cùng đốt xương trắng bệch. Mạc Tử Ngôn mím môi, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên tự giễu nở nụ cười.
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta chỉ thiệt tình đối với một người, lại không được hồi báo. Đây là báo ứng của ta nhỉ. Bởi vì làm chuyện xấu nhiều quá, cho nên muốn ta cuối cùng hai bàn tay trắng." Nàng đỡ cái bàn đứng lên, thể xác và tinh thần bị thương, thân mình suy yếu không chịu nổi. Nàng căn bản không muốn nói mấy lời này với Mộ Dung Tuyết, chỉ là bị nàng ấy ép buộc, nói đều không phải là bổn ý.
"Cảm tạ đại ân đại đức của Quỷ Quái Môn, đã cứu ác nhân như ta này. Ta biết ta ở chỗ này làm ngươi rất không thoải mái, vậy kính nhờ ngươi thay ta cảm tạ với Môn chủ. Ca ca của ngươi, ta sẽ không thương tổn hắn."
Nàng bước về phía cửa, chân mềm nhũn như đi trên mây. Có lẽ đánh mất khăn tay là số mệnh định sẵn, nhất định từ nay về sau nàng cùng Mộ Dung Tuyết là nhất đao lưỡng đoạn, không thể cùng nhau được nữa.
"Ngươi muốn đi đâu?" Mộ Dung Tuyết xông lên phía trước bắt lấy nàng, không chút ôn nhu. "Ngươi còn có thương trong người, muốn đi đâu?"
Ta đi đâu, ngươi còn quan tâm sao? Khóe miệng Mạc Tử Ngôn phiếm chua sót. "Đương nhiên là rời khỏi nơi này."
"Chờ ngươi khỏe hẳn rồi đi, ta không phải vừa mới nói rồi sao?"
"Ta cũng không có nói là ngươi muốn đuổi ta đi." Mạc Tử Ngôn đột nhiên thấy Mộ Dung Tuyết thật trẻ con, nơi nào đó trong lòng trở nên mềm mại lạ thường. Đó là người nàng từng thích, từng thương tổn, người kia đã từng thuộc về nàng, là nàng tự tay hủy diệt. Tất cả đều là báo ứng đi?
Mộ Dung Tuyết, ta phải làm sao mới bù lại được ta lỗi lầm ta đã gây nên đây.
"Ngươi...... Sư phụ nói muốn ta chiếu cố ngươi, dù sao trước khi ngươi lành thương, ngươi không thể rời đi!" Mộ Dung Tuyết không được tự nhiên, muốn kéo nàng vào trong phòng. Nào biết Mạc Tử Ngôn còn yếu hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Lực tay không khống chế tốt, Mạc Tử Ngôn lảo đảo lui về phía sau hai bước đụng vào khung cửa. Mộ Dung Tuyết cũng bị mất đà mà ngã nghiêng về phía trước đập lên người Mạc Tử Ngôn, đè nàng té xuống đất.
Hành động lỗ mãng này hiển nhiên đã tác động đên vết thương của Mạc Tử Ngôn. Huống chi lúc té xuống khuỷu tay Mộ Dung Tuyết vừa lúc đè lên bụng của nàng. Mạc Tử Ngôn đau đau đến cả mặt đều là mồ hôi lạnh, dùng sức siết chặt quần áo Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết vội vàng tránh khuỷu tay ra,