"Lăng Nhi, Lăng Nhi."
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác được có gì đó mềm mại ở trên mặt vuốt ve qua lại, Tiếu Lăng Nhi mơ mơ màng màng mở mắt.
"Ngươi đã trở lại? Giờ là lúc nào rồi?"
"Trời đã sáng rồi." Sở Nguyệt Đồng buồn cười sờ sờ đầu nàng, giọng nói vẫn ôn như trước sau như một. "Làm sao mà ngươi lại ngủ trong phòng ta một đêm vậy?"
"Ưm, hôm qua đi sài phòng kiểm tra thi thể Khâu Sơ Hiền, dính một thân mùi hôi. Dù sao phòng của ngươi cũng trống không, ta đã tới rồi, còn thỉnh môn chủ đại nhân đại lượng, đừng trách tội."
"Trách không được sáng nay ta đến phòng ngươi lại thấy giống như bị trộm đột nhập. Còn có mấy người nằm ngửa nằm nghiêng, mà sao ngươi lại đi sai bảo đồ đệ của Khâu Sơ Hiền? Việc này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ rằng ngươi là thấy bọn hắn không có núi để dựa, ức hiếp tiểu bối."
"Vậy thì cũng vô cùng đúng người đúng tội rồi. Ta không chỉ có dùng đồ đệ của Khâu Sơ Hiền, mà còn sai bảo đồ đệ của Lữ Cẩm Hoài." Tiếu Lăng Nhi ngồi dậy, nở nụ cười biếng nhác mà đầy quyến rũ. "Môn chủ chuẩn bị xử trí như thế nào?"
"Là do bọn họ vì chuyện của sư phụ mà đánh nhau?" Sở Nguyệt Đồng ngồi xuống bên giường, vén vén những lọn tóc đen phân tán trên vai của Tiếu Lăng Nhi. "Ha ha, ta đã nghe nói. Trách phạt một chút cũng được, ta sẽ không trách ngươi. Lại nói tiếp, sao bỗng dưng lại muốn đến kiểm tra thi thể của Khâu Sơ Hiền?"
"Chỉ muốn đi xem thử. Cứ cảm thấy, Lữ Cẩm Hoài không phải là hung thủ giết chết Khâu Sơ Hiền."
"Ngươi cảm thấy hắn bị oan uổng?" Giọng điệu của Sở Nguyệt Đồng bình thản. "Thật ra đêm đó, hắn đã từng đến tìm ngươi."
"Tìm ta?" Tiếu Lăng Nhi rất là bất ngờ. "Tìm ta làm cái gì?"
"Hắn hung dữ nói muốn dẫn ngươi đi, còn động thủ với ta. Nếu ta không ở trong phòng ngươi, chỉ sợ con ma men ngươi đã sớm bị người ta khiêng đi rồi. Còn không biết sẽ bị bán tới chỗ nào đâu."
"Giờ ta vẫn còn yên ổn ở chỗ này, phải đa tạ sư tỷ rồi." Tiếu Lăng Nhi nhẹ giọng cười. "Lúc trước sao ngươi không nói cho ta biết?"
"Cảm thấy không cần, sẽ không nói." Sở Nguyệt Đồng giơ ngón tay quấn tóc nàng thưởng thức. "Lăng Nhi, nếu khi đó ngươi tỉnh, ngươi sẽ đi cùng hắn sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tiếu Lăng Nhi hỏi lại: "Ngươi cảm thấy ta sẽ làm như thế nào?"
Sở Nguyệt Đồng thở dài một hơi: "Ta... không biết."
"Ngươi có biết."
Tiếu Lăng Nhi nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Nguyệt Đồng, dùng ngữ khí chắc chắn nói, như là khẳng định biết được tâm tư của nàng, hoặc như là thoại lý hữu thoại(*).
(*): lời nói có hàm ý
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Nguyệt Đồng bị đôi ngươi sáng như gương của nàng nhìn đến không được tự nhiên, bên tai phiếm hồng. Vội vàng tránh khỏi tầm mắt của nàng đứng lên.
"Ta... ta đi lấy nước cho ngươi rửa mặt."
Lại là chạy trối chết.
Tiếu Lăng Nhi bất đắc dĩ, xoa xoa thắt lưng, vén góc áo lên, tối hôm qua lúc ngủ cứ thấy có cái gì cấn lưng, sờ soạng nửa ngày cũng chưa tìm được, còn tưởng rằng là nằm mơ, nhưng giờ nhìn lại, trên lưng thật sự dấu đỏ do bị đè.
Nàng buồn bực tìm kiếm trên giường, lúc lật chăn lên, bỗng nhiên đụng đến một cái gì đó cứng cứng.
Là để bên trong chăn.
Trách không được nàng sờ tìm ở trên đệm giường lại không thấy.
Tiếu Lăng Nhi nắm góc chăn kéo dạt phần bông bên trong ra, cách một tầng vải mỏng sờ thử vật cứng kia. Hình như, là một khối lệnh bài.
- --
"Sư tỷ, thân thể của ngươi đỡ hơn chưa?"
"Đã không có gì đáng ngại, muội không cần lo lắng."
Lâm Tư Sở gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ngươi muốn ở lại Liễu Xanh sơn trang đến khi nào?"
"Đại khái, chờ đến khi những thanh bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang đều được thu hồi về đi. Đây là ta từng đáp ứng với Tả tiền bối."
"Vậy nếu nó mất tới ba năm năm năm, ngươi vẫn ở lại đây ba năm năm năm?" Trong lòng Lâm Tư Sở không thoải mái. "Sư tỷ là không bỏ được Mộ Dung Tuyết đi."
Lại nói, hai ngày này sao không gặp tên Mộ Dung Vũ kia? Ngày thường đều quấn quít từ buổi sáng đến tận tối muộn. Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm giác hắn có chút quen mắt, nhưng là phát ghét hắn thân cận với sư tỷ, cũng không cẩn thận suy nghĩ. Sau mới nhớ lại, bọn họ đã từng gặp ở sơn cốc phía sau Ngự Kiếm sơn trang.
"Tử Ngôn."
Nghe tiếng gọi như thế, trong lòng Lâm Tư Sở lộp bộp một chút. Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đi ra. Quỷ đáng ghét, lại tới nữa.
Sắc mặt Mộ Dung Vũ hôm nay không tốt lắm, nhìn đúng là có nhiều tâm sự. Mạc Tử Ngôn nghi hoặc hỏi: "Mộ Dung, huynh làm sao vậy?"
"Chỉ là, gặp phải một số chuyện khó có thể tin nổi." Mộ Dung Vũ không thấy ánh mắt như dao nhỏ của Lâm Tư Sở, cũng ngồi xuống bên cạnh các nàng. Chỉ có ở bên Mạc Tử Ngôn, tâm tình tối tăm mới có thể tốt một chút. Không biết có phải là muội muội nói gì đó với Mạc Tử Ngôn hay không, đã nhiều ngày Mạc Tử Ngôn không hề đạm mạc xa cách giống như trước. Hắn cảm thấy rất vui mừng. Cố gắng của mình vẫn là có hồi báo.
"Chuyện gì khó có thể tin?"
"Nàng nói xem, người chết rồi có thể sống lại sao? Hay là, trên đời này sẽ có hai người có bề ngoài cực kỳ giống nhau."
"Người chết sống lại? Ngươi gặp được ai?" Lâm Tư Sở bị lời nói của Mộ Dung Vũ gợi lên hứng thú, xen mồm hỏi.
"Ta nhìn thấy thuộc hạ trước kia của cha ta. Khi ta còn chưa sinh ra, hắn đã đi theo cha làm việc. Lúc ấy Ngự Kiếm sơn trang bị một hồi trận hỏa thiêu hủy, hắn hẳn là cũng đã chết. Nhưng, hôm qua ta lại thấy hắn."
"Có thể là hắn may mắn trốn thoát thì sao? Mộ Dung Tuyết đã không chết."
"Đúng là có khả năng. Nhưng mà, giờ hắn lại là người của phủ Vương gia, còn là trưởng hộ vệ. Ta nghĩ, hắn rốt cuộc là sau khi Ngự Kiếm thư sơn trang bị hủy mới nịnh nọt đầu phục Công Tôn Sở, hay là, chuyện của Ngự Kiếm sơn trang vốn có liên quan đến hắn, hắn là nội tặc." Mộ Dung Vũ nói đến chua sót. "Các ngươi biết không, trên mặt hắn có một vết sẹo thật dài, rất giống cái người bán kiếm mà Thôi Hiến nói tới. Không nghĩ ra, người cha ta vẫn tín nhiệm cư nhiên là một tên phản đồ!"
"Trời của ta, tại sao có thể như vậy." Lâm Tư Sở cảm khái không thôi. "Hắn thế mà lại ẩn núp ở nhà các ngươi nhiều năm như vậy. Thật sự là lòng người khó dò mà."
"Ta đã không còn biết người nào là có thể tin tưởng, người nào là không thể tin nữa rồi. Vì ích kỷ của bản thân, cho dù là người lúc trước có ân với mình, đều có thể bán đứng. Những người này, sao có thể tàn nhẫn như vậy?" Mộ Dung Vũ bi ai nhìn Mạc Tử Ngôn. "Tử Ngôn, ta có thể tin tưởng nàng sao? Nàng có thể thương tổn ta hay không?"
Mạc Tử Ngôn dõi theo ánh mắt hắn, từ bên trong đó thấy được khổ sở, bất an, còn có mất mát cùng chờ mong. Nàng xuyên thấu qua ánh mắt này thấy được Mộ Dung Tuyết.
Không có khả năng, không có khả năng, ngươi, ngươi đang gạt ta, ngươi nhất định là gạt ta......
Mạc Tử Ngôn, đừng, cầu ngươi, đừng mà...
Ngươi, ngươi vì.. trả thù mới tiếp cận của ta sao... A... A... Ư... Đừng.. Tử Ngôn.. Ngươi... A... Hỗn đản...
Ngươi vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy, vì sao tổn thương ta! Ngươi rốt cuộc... có từng thích ta không... Rốt cuộc có... Có yêu.. Ta... hay không... A... Hu hu... Đau quá... Ta đau quá...
Vì sao....... Ngay cả một chút ôn nhu cũng không chịu cho ta......
............
Lúc đó Mộ Dung Tuyết đơn thuần vô hại, sạch sẽ như chính cái tên của nàng, đơn giản trong suốt thấu triệt.
Ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng đau xót của nàng cũng gắt gao nhìn chằm chằm mình như vậy, run run cầu xin một đáp án. Nhưng mà mình cho nàng cũng chỉ là tổn thương.
Bất giác, nàng lắc lắc đầu, thì thào nói: "Sẽ không, ta sẽ không thương tổn ngươi nữa."
Mộ Dung Vũ từ trong mắt nàng nắm bắt được một chút thâm tình, kích động không thôi, cảm động cầm tay nàng.
"Tử Ngôn...... Cám ơn nàng......"
"Mộ Dung Vũ!"
"Vũ Nhi."
Tiếng của Lâm Tư Sở cùng Tả Chấn Thiên đồng thời vang lên, còn trầm mặc, là Mộ Dung Tuyết. Nàng đứng bên cạnh Tả Chấn Thiên, nhìn Mộ Dung Vũ vội vàng thu tay lại, nhìn tay Mạc Tử Ngôn vừa mới bị nắm chặt, như là vừa mới nuốt phải một ngụm hoàng liên, thiệt quá khổ(đắng - chắc là chơi chữ).
"Thúc thúc, muội muội." Mộ Dung Vũ quẫn bách đứng lên, trên mặt nóng như bị sốt, vừa rồi không thể kiềm chế mà nắm tay Mạc Tử Ngôn, nhất định bọn họ đều thấy. Nhưng, hình như Tử Ngôn không có kháng cự mình, đây không phải là nói, nàng đang chậm rãi nhận mình?
"Ha ha ha, sao hả, ngượng ngùng? Vừa rồi ta đều đã thấy hết."