"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi tỉnh rồi sao?"
Thúc ngựa không ngừng, vội vàng trở về, Mộ Dung Đường vừa về tới liền nhắc đến Mộ Dung Tuyết.
Triệu Uyển Như vội vàng nghênh đón: "Lão gia, ngươi đừng sốt ruột. Tuyết Nhi đã khỏe hơn nhiều rồi, không có gì trở ngại. Nàng hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Hành Vân cũng ở đó."
"Ta mới đi mấy ngày, nàng liền bị thương, thật sự không làm người khác lo lắng thì không vui mà! Không được, ta phải qua xem nàng trước đã!"
Vội vội vàng vàng chạy đến phòng Mộ Dung Tuyết, nàng đang tựa vào bên giường, chỗ đầu gối bị thương hiện rõ, miệng vết thương hẹp dài chung quanh tím hồng. Còn Lạc Hành Vân đang giúp nàng thay thuốc.
"Tuyết Nhi!"
"Cha! Cha đã về."
Thấy Mộ Dung Đường bước vào, Mộ Dung Tuyết có chút kích động, hành động gần như làm cho miệng vết thương vỡ ra.
Lạc Hành Vân thấy thế vội kéo nàng lại: "Đừng nhúc nhích, trên tay bẩn, sẽ nhiễm trùng."
Mộ Dung Đường đau lòng nhìn vết thương của nàng, nhịn không được trách: "Tuyết Nhi, miệng vết thương còn đau không? Con nói thử xem, làm sao lại không cẩn thận như vậy, đi đường thôi mà cũng để cho vấp ngã! Còn muốn học võ, con nói cha làm sao có thể yên tâm đây!"
"Vấp ngã?" Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn qua Triệu Uyển Như, lại nhìn đến Lạc Hành Vân, thấy hắn nháy nháy mắt, lập tức hiểu ra.
"A, đúng vậy đúng vậy. Nữ nhi không cẩn thận, không chú ý nhìn đường liền vấp ngã."
"Cha sẽ gọi Đinh Văn dẫn người tu sửa lại sân nhà, vứt hết mấy tảng đá ngáng chân đó! Về sau con muốn đi đâu thì gọi hạ nhân theo, miễn cho lại vấp ngã!"
Lạc Hành Vân nhướn mày, trang chủ này đối với nữ nhi nhà mình quả nhiên hết mực yêu thương. Chỉ là mấy tảng đá mà thôi, cư nhiên lại đem toàn bộ sơn trang đi tu sửa.
"Cha, không cần, nữ nhi vấp ngã chỉ bị thương chút xíu, không cần tốn phí vất vả. Con đường đường là nữ nhi của Ngự Kiếm sơn trang trang chủ, có chút đau thôi làm sao không chịu được đâu nha. Cha mới từ bên ngoài trở về, nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi!"
Triệu Uyển Như cũng nói giúp một câu: "Đúng vậy, lão gia, Tuyết Nhi cũng tốt hơn rồi, ngươi không cần chuyện bé xé ra to. Có ta là mẹ nàng ở đây, còn không trong được nữ nhi của ngươi sao?"
Mộ Dung Đường ngẫm lại cũng đúng. Là người tập võ, làm sao có thể chỉ vì chút thương tích lại bệnh đâu, chỉ vì quá lo lắng cho Mộ Dung Tuyết, tất cả đều loạn cả lên.
"Là ta thất thố. Tuyết Nhi a, lần sau nên cẩn thận một chút. May mắn lần này ngã không nặng, bằng không a, con mấy tháng đều không xuống giường được đâu!"
"Không có việc gì không có việc gì. Cha, con đỡ hơn nhiều rồi. Cha xem con có thể cong chân lại này!"
Mộ Dung Tuyết vì chứng minh cho Mộ Dung Đường xem, cố ý đem đầu gối nâng lên, nào biết dùng sức quá làm vết thương gần như nứt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.
Mộ Dung Đường sợ tới mức vội vàng ngăn lại: "Tốt lắm tốt lắm tiểu tổ tông của ta, biết con bị thương không nặng rồi, lại đây nằm xuống đi a!"
"Ân, hắc hắc. Cha, cha yên tâm đi, con thật sự không có việc gì." Mộ Dung Tuyết le lưỡi với Lạc Hành Vân đang cau mày, ngoan ngoãn nằm xuống.
"Đúng rồi lão gia, Lục Vương gia kia mời ngươi đến quý phủ của hắn có chuyện gì sao?"
"Nga, Lục Vương gia muốn Ngự Kiếm sơn trang chế tạo cho hắn một thanh tuyệt thế bảo kiếm, muốn mời ta đến để đem bản phác thảo giao cho ta. Ta vội vàng trở về, thứ nhất là lo lắng Tuyết Nhi, sau là vì muốn nhanh chóng bắt đầu chế kiếm."
"Cần gấp lắm sao?"
"Ân, Tây Nam có loạn, Lục Vương gia phụng chỉ thân chinh, cho nên hắn hy vọng ta có thể giao kiếm trước khi hắn xuất chinh."
"Hừ, còn không phải muốn diễu võ dương oai đùa giỡn uy phong thôi sao. Dù kiếm có sắc bén cỡ nào, nếu người cầm kiếm không có chút bản sự, không phải quá lãng phí sao."
"Tuyết Nhi, không thể nói bậy. Hắn muốn một thanh hảo kiếm thì đó là chuyện của hắn. Con cũng không được nói lung tung, đắc tội triều đình không phải chuyện tốt lành gì."
"Ai nha con biết rồi thưa cha. Con chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, nữ nhi đều biết chừng mực. Cha đã nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, vẫn là nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi!"
"Đúng vậy lão gia, Hành Vân ở trong này chiếu cố Tuyết Nhi, ngươi cứ yên tâm đi."
Triệu Uyển Như nhìn thấy góc áo Mộ Dung Đường còn dính bụi bặm, gấp gáp chạy về sơn trang, đến bây giờ còn chưa nghỉ ngơi. Mấy ngày không thấy, sắc mặt tựa hồ cũng kém rất nhiều, nàng có chút đau lòng.
"Lão gia, ta ta ngài rửa mặt một chút đi."
Mộ Dung Đường gật đầu, sờ sờ râu, cười vỗ vỗ bả vai Lạc Hành Vân, ra vẻ ủy khuất nói: "Hảo hảo hảo, Tuyết Nhi có người thích, liền không nghĩ đến lão cha ta. Ta ở chỗ này chính là bóng đèn. Phu nhân, chúng ta đi nhanh đi thôi."
"Cha! Người nói cái gì nha!"
Lạc Hành Vân phủi phủi tay, đối với Mộ Dung Đường vẫn là vẻ mặt xa cách như trước. "Trang chủ nghĩ nhiều rồi. Tiểu Tuyết cũng là đau lòng trang chủ mới có thể lần nữa yêu cầu ngài sớm đi nghỉ ngơi."
"Ha ha ha, hảo hảo hảo, cha biết tâm ý nữ nhi, ta lập tức đi nghỉ ngơi, được không?" Hắn sủng nịch nhéo nhéo cái mũi Mộ Dung Tuyết.
Nhìn Mộ Dung Đương dắt Triệu Uyển Như cùng nô bộc rời đi, Mộ Dung Tuyết nghểnh cổ nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ ngoài cửa, thở ra một hơi thật dài.
"Làm ta sợ muốn chết."
"Như thế nào, sợ cha ngươi thật sự cấm cửa sao?"
Mộ Dung Tuyết liếc mắt trừng hắn một cái, giả bộ không hờn giận: "Còn nói nữa, ngươi cùng nương thương lượng qua sao không nói cho ta biết một tiếng, làm hại ta sợ bóng sợ gió một hồi."
"Ha ha, cái này gọi là kinh hỉ ngoài ý muốn."
Lạc Hành Vân đóng cửa lại, rót một chén trà nóng.
"Uống chút nước đi, uống nhiều thuốc như thế, đắng lắm."
Kê cho nàng thêm một cái gối đầu, để nàng thấy thoải mái hơn chút. Lạc Hành Vân thật cẩn thận đem cái chén đưa tới bên môi nàng. Mộ Dung Tuyết nghe lời há mồm uống, ánh mắt trong suốt nhìn Lạc Hành Vân. "Ta thật mỏi cổ, ta nghĩ muốn đứng dậy."
Lạc Hành Vân khó xử: "Nhưng vết thương của ngươi còn chưa có tốt, làm sao có thể lộn xộn."
"Ai nha, ta đã nằm trên giường mấy ngày, toàn thân đều mỏi rã rời, như vậy thật là khó chịu. Ta cũng không phải bị liệt cả người, nằm lâu như vậy, thực chán chết!"
Nàng chống hai tay lên giường, muốn ngồi dậy. Lạc Hành Vân thấy nàng thật sự muốn xuống giường, vội vàng ngăn nàng lại.
"Được rồi được rồi, ngươi đừng loạn nữa, cho ngươi ngồi chút xíu là được chứ gì."
Tay trái xoa tấm lưng gầy yếu của nàng, tay phải vòng qua hai chân nàng, đem nàng bế lên ngồi trên đùi mình.
"Như vậy thoải mái hơn chút không?"
Mộ Dung Tuyết không dự đoán được hắn như vậy, câu nệ tựa vào ngực hắn, hai gò má phút chốc đỏ ửng.
"Ta, ta chỉ là nói muốn đứng dậy chốc lát thôi, không có nói sẽ ngồi trên người ngươi......"
"Ngồi trong lòng ta không tốt sao? Sẽ tốt hơn cái giường lạnh như băng kia chứ!"
Lạc Hành Vân trêu đùa nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại dán lên vành tai nhỏ nhắn của nàng. Cảm giác ấm áp nơi lỗ tai làm Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng run lên, không chút lẩn tránh. Lần đầu tiên cùng nam tử thân thiết đến như vậy, nàng không biết như thế nào cho phải, bên tai nóng lên, đành quẫn bách nhìn nơi khác.
"Tiểu Tuyết, trên người ngươi thơm quá." Lạc Hành Vân ôn nhu hôn tai nàng.
Chóp mũi cọ cọ hai má trắng noãn của nàng, vùi đầu vào cổ nàng tham luyến hít lấy hương hoa lan thơm ngát trên người nàng, thì thào nói: "Thích ta sao?"
"Ân, thích." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy áo của hắn. Bầu không khí ái muội làm cho nàng thật khẩn trương, cũng làm cho nàng quyến luyến. Ánh mắt trong suốt dần dần mê ly, xen lẫn ngượng ngùng cùng mờ mịt. Không biết tại làm sao, thân thể bỗng nhiên nóng lên, như có một đoàn lửa quay